Thứ Ba, 11 tháng 12, 2012

Gió bấc 12.12.12


Đã là gần hết năm , một năm chẳng hề dự báo mà có quá nhiều biến cố xảy ra . Giờ mới thực sự hiểu , sự việc và nỗi đau đi trước , là để lót đường và làm giảm chấn đối với nỗi đau theo sau , nhờ thế mà mặt mũi chai lì , hay cũng vì tính cách thờ ơ nên mới thế , ừm , dù có là tính cách hay ăn trong máu thế nào thì cũng vẫn là con người cơ mà, phải biết đau đớn chứ , đau riết rồi quen , quen quá rồi đâm chán , chán quá rồi thì chẳng cần , chẳng cần rồi sẽ bỏ đi …
Họ hát , họ cười , mặt họ nhây ra và nói giọng lên lớp , họ làm ra vẻ ta đây chẳng tội tình gì , có lẽ là bị đổ oan , họ nói họ chẳng có tội gì , mà sao họ quýnh quáng hết cả lên mỗi khi có vài ba cuộc điện thoại của tụi con nít .
Một lần cách đây vài ba năm . Lần hai cách đây vài tuần . và lần ba cách đây một ngày
người ta vẫn nói quá tam ba bận , họ đã có tới ba cơ hội , ta thì cũng cố gắng tha thứ cho họ ba lần , cố gắng cho họ cơ hội sửa sai , cố gắng cứu vãn những gì còn có thể , vì ta vẫn nghĩ ta thông minh, ta có thể điều khiển được những gì mà ta muốn , ta nghĩ rằng ta nắm được cán dao thì ta sẽ thắng . Rốt cuộc , ta đã nắm được cán dao , nhưng chẳng biết phải làm thế nào , vung tay chém từa lưa thì chết tất cả , mà rút dao bỏ cuộc thì ta ức . Làm sao chỉ chém đúng người ta muốn đây… ko thì quá mạng làm liều , cho bõ tức , rồi sau đó tung hê tất cả …

Lần trước ta đã nói với bé khoai , rằng chỉ cần một dấu gạch nữa thôi , họ sẽ tiêu tùng , rồi ta tìm thấy cán dao , ta khóa điện thoại và bắt tay vào kế hoạch 2 của mình , dự định cầm dao đâm chết người , thế mà cuối cùng vẫn chẳng giết được ai
Mọi chuyện gần như bị bại lộ , ta thực hiện kế hoạch 3. Rồi giờ thì ta phát hiện ra , ta đã bỏ quên những năm tháng cuối cùng của thời sinh viên . Thôi , cũng có đáng gì , vì ta đã vui chơi quá độ , quá dư thừa trong suốt quãng đời sinh viên rồi , vài ngày cuối cũng có là bao . Nhiệm vụ chính vẫn là bức tường khách sạn cao trăm mét . Còn nhiệm vụ đỏ tạm hòa hoãn lại 1 thời gian ngắn , để mặc cho họ nói với nhau những lời cuối cùng đi …. Vì chỉ cần một dấu đỏ nữa thôi , tất cả sẽ cùng chết…
Còn bài vở một núi đua nhau mà đến , vẫn không kịp nhận ra đã khá trễ. Còn nhiệm vụ bất khả thi , thật muốn làm nhưng nửa vẫn không muốn . Khó quá
Cảm thấy bực bội với gã trai của mình , lúc này đây những tật xấu của gã, những điều mà mình đã cố tình moi móc , để ngày đó làm động lực mà đạp gã ra khỏi cuộc đời, lại hiện về , đen tối hơn trước và không có hy vọng hơn trước . Cộng thêm những âm hưởng từ nhiệm vụ đỏ , mọi điều gã nói , dường như chỉ muốn phủ nhận tất cả. Cứ như đang tìm một điểm tựa , chỉ thế thôi chứ chẳng hơn , gã cũng bình thường , gã có khi còn trẻ con hơn những gã trai khác . Gã tỏ ra nội tâm , cố tình tỏ ra nội tâm , thế mà chẳng chịu dấu nổi những hân hoan trai trẻ , kể lể như đàn bà và tỏ rõ tính khí không biết kềm chế của mình . Gã loay hoay với việc kết hôn , còn ta bình chân như vại , nói đúng ra là chẳng muốn nhắc đến nó … quả nhiên lúc này , điều đó như một cái gông cùn chẳng thể xích nổi con rồng đang nứt cánh, cái gông gỉ sét thối nát và bèo nhèo , tội chó gì mà đeo vào người chi cho phiền phức . Được lắm , gã cứ nói đi, cứ khoe khoang đi, mặc kệ gã… ta không có hứng thú với việc này…
Trước đây cũng nghĩ ta sẽ bình yên bên gã , đó là khoảng khắc cách đây hơn một năm , và bây giờ là rỗng toác . Vừa chửi gã một trận về cái tật trẻ con và đàn bà . Nhìn con bạn thân của gã mà mình phát bực , nó là ai mà muốn xen vào chứ , từ từ sẽ bắt gã chọn, nó hay mình, không có lửa thì chẳng có khói đâu, nói chung là bất đồng quan điểm và nhìn nó thì mình chĩ toàn nghĩ tới mấy chuyện trước kia, hiện tại có muốn quên thì cũng chẳng được , lại còn thêm cái bản mặt hơi down đó nữa, chịu gì nổi
Qua tháng đi, sẽ có trò vui nhờ tới anh 2, anh 3 , gã có muốn ý kiến về bạn bè của mình thì cũng chẳng nghe , buồn cười . trừ phi gã dẹp hết đám bạn của gã, thì may ra ta sẽ xem lại. càng nghĩ càng thấy bực bội
Quyết định sẽ đi xăm , đang muốn sống một cuộc đời híp pi buông thả và say sưa hahahha

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

B.a.d


22/11/12….2:45AM
Tồi tệ và lừa dối , những loại cảm giác mà người theo “ thời trang mới “ mang lại cho đối phương …nếu được lựa chọn , biết và ko hề hay biết , liệu mình có chọn khác đi ko nhỉ , ồ chắc chắn là ko, tại sao lại chọn ko biết chứ , vì trước sau gì thì cũng sẽ biết , biết càng trễ thì nỗi đau sẽ càng đau gấp bội ….
Vậy nếu mình được chọn dùm cho người khác , thì sẽ là thế nào, sẽ tốt hơn cho họ nếu hoàn toàn ko biết ư, nhưng cây kim trong bọc, chắc chắn sẽ có ngày lòi ra , chẳng thể nào dấu mãi được , vậy thì trường hợp hoàn toàn ko biết sẽ ko thể xảy ra …vậy có nghĩa là họ nên biết..haizzzz…. nhưng có lẽ, nó phụ thuộc vào thời điểm …mà việc lựa chọn thời điểm, cần phù hợp với tình hình chung…của cả nước.
Có một gánh nặng vô hình, và mình tự đặt nó lên vai ,muốn gánh lấy một mình, vì tất cả những cảm xúc đó, tất cả những vị trí đó, mình đều đã trải qua , và có lẽ hiểu …để chắc chắn rằng, những người khác sẽ ko đau thêm vì nó, bởi mình có thể gánh…. Nỗi đau lặp lại nhiều lần, có lẽ sẽ ko còn cảm giác , vậy thì tốt thôi , lý trí sẽ sáng suốt hơn gấp bội …
Bản thân đã qua cơn nguy kịch, trước đây vẫn thờ ơ, đến khi shock đến tột cùng , thì biết cần phải bỏ thói thờ ơ đó đi , và bắt tay ngay vào việc , một khi đã nhổ cỏ, cần phải nhổ tận gốc , vì chỉ cần 1 chút rễ con còn xót lại, cây trái cấm sẽ lại mọc lên , ranh ma hơn trước và cỏ dại cứ thế mà tràn lan trên cánh đồng
Ngày hôm qua muốn ném tất cả qua cửa sổ , một là để mặc cho mọi thứ cứ diễn ra như nó đã từng , thứ quan tâm chỉ là bản thân mình , duy nhất chỉ là bản thân mình mà thôi . Sự thật qua tay mình, đã bị bẻ cong , vậy thì mình sẽ để nó cong mãi như vậy hay một mình uốn nó lại…. ngày hôm sau, đã tỉnh táo hơn , cần lên kế hoạch lâu dài , chứ ko phải lại là kiểu bứt dây động rừng , quyết định là, cần phải uốn nó lại….đâu thể chỉ sống vì bản thân , đâu thể chỉ nghĩ cho riêng bản thân….
….gió vẫn thổi , chong chóng quay , gió không chịu thổi, chong chóng vẫn cứ quay….cuộc đời vẫn ko ngừng đem lại những nỗi đau, biển êm đâu có nghĩa là ko dậy sóng ……..cơn song lớn đang ập đến., và mình cần phải chuẩn bị áo phao cho tất cả mọi người 

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Tình yêu và bình yên

Người ta yêu nhau tưởng chết , cưới cho bằng được rồi tưởng chết vẫn chưa hết yêu ....
Một khi đã dành cho tình yêu một khái niệm “tới chết ” ấy quả thật là rất sung sướng và mãn nguyện
Cũng có ngờ rằng khi niềm tin dành trọn tất cả cũng đồng ngĩa với việc, nếu đối phương trở bàn tay thì chính niềm tin tuyệt đối ấy sẽ hất văng mình xuống đáy vực , và ko có cách nào kéo lên mặt đất nổi
Chỉ còn một nước là bỏ trốn thật xa
Bởi vì có cố gắng cách mấy thì khoảng cách vô hình ấy vẫn không tài nào rút ngắn lại được
Vẫn chẳng thể nào lấp đầy được
.....
Những cơn đau đầu sao cứ hành hạ liên tục thế này
Mình sắp chết rồi chăng , vì quả thực đã không còn là mình của ngày trước
Người phụ nữ bị phụ bạc sẽ ngày càng trở nên cô đơn và độc ác, đúng thế thật ....
Trò chơi chẳng may lại tiếp diễn, và người phụ nữ cô độc ấy chẳng màng tới tương lai, một thứ được coi là quá xa xỉ với hiện tại
Tương lai như một bóng mây mờ nhạt cứ thích lượn lờ, người phụ nữ chẳng buồn đưa tay ra mà chụp lấy, cũng chẳng nỡ mà gạt hẳn qua một bên ....
Vần vũ giữa yêu và ghét, thích thú và cười nhạo, nàng báng bổ những thứ man di mọi rợ xung quanh , tự chà mạnh vào nỗi đau của mình như đó là nỗi đau của một ai khác , chứ chẳng phải của mình ....
Hẳn là cảm thấy nhớ cái thứ cảm giác hân hoan đầy mộng mị của thời “tưởng chết”ấy, nhưng nó ko còn hiện hữu , quá rõ ràng, nó ko còn ở đây nữa , có cố gắng cách mấy thì nó cũng chẳng thèm quay trở lại
Ôi, tình yêu đầy đam mê và cuồng nộ, thời gian đó biết rõ nó mù quáng và treo lủng lẳng vất vưởng trên ngọn cây , thế nhưng vì nó đầy đam mê và quyến rũ nên cứ thản nhiên mà đâm đầu vào
Còn bây giờ, tình yêu ngập trong lý trí và sự sợ hãi, ngập trong bùn lầy và tội lỗi ...thế thì làm sao mà có ma lực được cơ chứ ...
Thật là nực ,..cười..quá...đi
Chẳng còn lo lắng sợ mất đi tình yêu, vì đã bao giờ có được đâu , có mất cũng chẳng còn tiếc, có mất thì biết chắc rằng sẽ tìm được bình yên, trong một màu mắt khác , hay trong chính bản thân
Tình yêu là cóc khô gì, chỉ cần có bình yên thôi, vậy là đủ

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

Nhan sắc 02*11*12



- Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:

- Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:

- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy…

Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:

- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.

Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:

- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!

Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.

Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”

Đàn bà đứng tuổi để toàn bộ tập ảnh giấy tờ liên quan đến người tình mới nhất của chồng lên bàn làm việc cho anh rồi lẳng lặng trở về phòng. Nhìn lại mình trong gương, đàn bà đứng tuổi biết mình đã sai khi chiều qua đổ lỗi mọi điều cho “Nhan sắc”. Đàn bà nhớ lại lời một người đàn bà lớn tuổi hơn: “Đàn ông nào vốn mang tính trăng hoa thì hoạ may khi chết đi mới bỏ được. Chấp nhận lấy anh ta là chấp nhận cảnh chồng chung cả đời…” . Đàn bà đứng tuổi thở dài, tắt đèn trong tiếng nhạc da diết buồn “Bàn tay làm sao níu, một thời vừa đi qua…”

Đàn ông trở về sau cơn mưa giông bất ngờ. Phong bì hình ảnh vợ để trên bàn đêm qua vẫn còn làm anh chới với. Hai lần trước vợ chỉ nói: “Anh dừng lại đi, đừng để em biết quá nhiều…”. Đàn ông ngoan ngoãn nghe theo vì thiết nghĩ: “Còn nhiều thời gian khác mà!”. Lần này, đàn bà làm điều gay cấn hơn. Đàn ông nằm vật nơi phòng khách, chẳng dám vào phòng ngủ. Anh sợ những câu chất vấn không lối thoát dành cho mình, sợ mình trở thành thằng hèn như kẻ trộm bị bắt gặp. Đàn ông ngủ quên lúc nào không hay. Đàn ông muôn đời là thế. Họ không như đàn bà, điển hình là đàn bà trong phòng ngủ kia, ngổn ngang cả đêm không chợp mắt.

6h30, đàn bà choàng dậy như một loại phản xạ vô điều kiện. Nhưng rồi nghĩ lại, đàn bà cho phép mình lao vào phòng tắm chà rửa bản thân sạch sẽ, bóng loáng trước khi lao vào bếp. Đàn bà cho phép mình thoa chút phấn son trước khi đánh giày cho chồng. Và gọi chồng dậy với ánh mắt vô tư như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đàn ông hớn hở như thoát được nạn, thay đồ, ăn sáng, và huýt sáo rời khỏi nhà đi làm, không quên hôn vợ.

Đến cơ quan, đàn ông hí hửng rút điện thoại định gọi cho đàn bà trẻ, bất ngờ đọc được tin nhắn gửi sẵn từ đêm qua: “Em tha thứ cho anh, chúng ta tha thứ cho nhau. Em cố gắng và em biết anh cũng sẽ cố gắng. Chỉ có điều: Nhất quá tam. Chúng ta cùng ghi nhớ điều đó. Em yêu anh!”

Đàn ông run tay vì biết đàn bà đứng tuổi không nói đùa. Đàn ông đang nghĩ, liệu những nhan sắc đang phới phới ngoài kia, rồi có mang đến cho anh những điều anh đang sở hữu? Liệu khi những nhan sắc ấy tàn phai, anh còn lại gì?

Đàn ông bóp trán, buông điện thoại. Ngồi thừ một lúc, anh mở email làm việc. Tên đàn bà trẻ đứng đầu trong inbox với lá thư “Nhan sắc”. Đàn ông hồi hộp mở ra. Đàn bà trẻ viết:

“Em và nhan sắc cũ của anh đã gặp nhau cách đây vài ngày. Chị ấy không còn mới như em. Nhưng chị ấy có thứ nhan sắc khác. Tuỳ vào sự lựa chọn của anh. Em mong tin anh!”.

Đàn ông nghe tim đập liên hồi. Ngã vật ra ghế, nốc cạn ly cà phê. Ly cà phê có thể đã làm đàn ông tỉnh táo hơn hoặc đã làm anh ta say. Đàn ông đem mọi thứ lên bàn cân, như vốn phải thế trong đầu óc một gã kinh doanh thành đạt. Đàn ông khôn ngoan, bản lĩnh nhìn thấy rõ ràng ngày hôm qua có sức mạnh lớn lao thế nào trong việc tạo ra hôm nay. Đàn ông cũng không còn đủ trẻ để liều lĩnh đem chưa – đến – nửa – cuộc – đời còn lại ra cá cược.

Đàn ông im lặng rời khỏi inbox. Chiều hôm ấy, đàn ông về sớm, đón con cùng vợ dưới cơn mưa tầm tã. Đàn bà đứng tuổi không quên chiếc khăn tay trong ví, lau vội nước mưa trên mặt, trên tóc chồng. Đàn ông nhìn vợ, nhớ lời đàn bà trẻ trong lá thư rồi nghĩ: “Đàn bà đứng tuổi của mình có một thứ nhan sắc mà không phải bất kì nhan sắc nào cũng có được…”

Vấn đề là, suy nghĩ ấy rồi sẽ tồn tại trong cuộc đời còn lại của đàn ông được bao lâu? Khi hàng ngày đàn ông vẫn phải tiếp xúc và nhìn thấy hàng nghìn nhan sắc mới đang hừng hực ngoài kia...

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2012

26-10-2012 Về


Có những cơn sóng nhỏ , có những cơn sóng lớn, và cả những cơn sóng lớn hơn nữa
Người ta sẽ biết khi nào là những cơn song cuối cùng của cuộc đời mình chứ ? Biết không nhỉ?
Đột nhiên thấy cuộc sống này mỏng manh quá , nay đó mai đã chẳng còn
Tất cả những đau thương muộn phiền hay vui vẻ hạnh phúc sẽ chẳng còn là gì
Khi người ta phải đối mặt với sự sống và sự chết đi
Ừ , sẽ chẳng còn lại gì
Thử hỏi bản thân một điều đi
Nếu ngày mai chẳng còn , thì bản thân sẽ tự trách bản thân vì đã không làm được gì ?
….câu trả lời và hình ảnh hiện ra nhanh nhất trong đầu lúc bấy giờ
Là điều mà bản thân đang quan tâm nhiều nhất
Vậy tại sao hiện tại không đứng dậy và chạy đến đi? Để tương lai ko có dịp mà nuối tiếc
Bản thân sợ …
Bản thân sợ bản thân không đủ can đảm một lần nào nữa
Bản thân , nói đúng hơn sợ tương lai , đã chẳng còn thứ xa xỉ là niềm tin kia nữa , sợ là lẽ thường tình thôi mà
Lại là nhút nhát hay mạnh mẽ đến lạnh lẽo đây
Cơ thể chẳng còn sức sống nào nữa , những cơn đau đầu hành hạ liên tục
Chẳng còn niềm vui ở sự nhảy nhót nào nữa , âm nhạc sôi động dường như ko thể chạy mãi trong khối óc
Buốt đến tê người
Lạnh quá …. Cảm gíac buốt từ chân răng đến màng nhĩ
Muốn gục rồi, tự cho là mình mạnh mẽ nữa không ….
Cứ cười vào mọi thứ thật nhiều , những lúc vui nhất với chúng bạn , tưởng như ko thể vui hơn nữa
Và sau đó là một nỗi buồn kéo dài vô hạn , ngẹn ứ tất cả trong cổ họng
Chỉ chờ vui đó rồi sau đó sẽ khóc thật ngọt

E thấy nhớ



Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

17/10/12 Thư , cây và kỹ sư nông nghiệp



Những bức thư , những tấm hình đã được gửi trả về cho chủ nhân của nó . Ta , ta bình thường

Chỉ còn mình ta và chứng đau đầu quái ác , đêm qua đã đi ngủ từ lúc 9h30 tối, trằn trọc tới hơn 10h , ko sao ngủ sớm được . Album của Brian Crain làm nhạc nền cho những cuộc điện thoại ko lời . Ru ai đó vào giấc ngủ muộn , ru ta vào giấc ngủ , ru ta ngậm ngùi ….

Là một ngày quyết định ko làm bài và cúp học, còn gì hợp lý hơn là đã qua bài giai đoạn, thì tâm trạng chắc chắn là như thế . Úi, là đối với những kẻ lười biếng như ta thôi ^^ mà ngỉ 1 ngày cũng chẳng sao, nạp thêm cho tinh thần 1 chút hào khí để ngày sau bơi tiếp, kiến thức lủng thuộc vào hàng khủng@@

Thầy vừa mới khen mình siêng hôm chấm gđ, hôm sau là ngỉ ngay lập tức ^^

Chiều qua kiểm tra môn gì nhỉ, à, kinh tế xây dựng @@ thiệt là trớ trêu, chỉ vì cái dự án gửi thơ kia , mà mình đã để quên tập tài liệu bài giảng của cô ở nhà , lúc làm bài đành phải chế @@. Chúng bay có ai đem theo tập tài liệu ko, pé Vịt xìa ra ngay @@ đó để cho m coi đó, rồi chỉ bọn t chỗ chép @@ thôi , tiêu rồi , phần này t ghi tay , ko có trong tập in đâu @@ làm sao giờ …cầu cứu hàng xóm xong câu 1 ….t làm xong câu 2 rồi nè, có chép ko…. Chép chép chép…. Cách đó 4 bàn có tiếng vọng xuống…khoan đã, phần này là lấy nguồi từ đâu ra vậy ….mọi ánh mắt dồn về …con Bùi, con Bùi đó…chúng mày ghi nguồn vào : con Bùi …. Bọn shit , muốn chết trùm hả …ko sao đâu, có để chép được rồi, ko quan tâm đúng sai …láo, phát bài ra sai hết là đổ lên đầu t cho coi @@ ôi … cứ nửa tiếng là lại có 1 tiếng la thất thanh , lần này lại là bé Vịt với giọng xứ Ngệ đặc trưng …kêu 1 tiếng , má’’’’cả lớp cười rần rần …chuyện gì, chuyện gì vậy …nó bấm máy tính gần xong rồi , thằng Triều bấm nút on 1 cái , hahaha tiêu luôn

Cuối cùng thì quân sư quạt mo , bà-kỹ sư nông ngiệp – ngoại đã lên tới tổ của mình , khà khà, bắt trúng đài …ngoại nhìn đám rau là biết ngay cây gì , sau đó thì chỉ cho cách ngâm hạt và gieo hạt, há há há , đúng là ta ko biết gì về cây trồng hết >.< hỏi sao mà nó hok lên ….ngoại xuống nhà ăn sáng với coan Ngọ , còn mình thì loay hoay với đám cây , quăng hết cả bài vở ^^ thiệt là thú zị mà ^^ bao giờ thì có trái và rau để ăn nhỉ . Xem nào , cây thanh long mặc dù ko lớn nữa , do có thằng nhọ nồi bám rễ ghê quá , phải bứng chúng ra ngay , thanh long đã lên những mẫu gain ho nhỏ mọng nước , có trái ăn ko, có trái ăn hok ^^ cây rau mồng tơi thì đã lên , thời gian cũng lâu ghê , mầm lên khoảng 5 phân rồi , bón thêm đất vào cho cây con khỏi đổ , sau đó mới cắm cọc vào cho nó bám , có rau ăn ko, có rau ăn ko ^^. Cây lúa đã cao nghi ngút , mà chỉ có 3 cây ^^ mọc cao chót vót , trời ạ , có gạo ăn ko, có gạo ăn hok ^^ …giờ là mẻ giá thứ 2 , sau khi ngu muôi mà ngâm hạt cho nó nhũn ra @@ lại còn thả vào đất huhuhu … sẽ co giá ăn ko, có giá ăn ko ^^ có hy vọng rồi, có hy vọng roai bà con ơi ^^
Nhức đầu quá , T.T hừ hừ hừ 

Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

Chàng trai tốt và cô gái tốt. Chàng trai xấu và cô gái xấu


Có một vấn đề lớn trong tình yêu đó là:

Những chàng trai tốt gặp phải những cô gái xấu, còn những cô gái tốt lại gặp phải những chàng trai xấu.

Họ yêu nhau và người nào tốt thì sẽ bị lừa dối.

Khi đó, những chàng trai tốt sẽ nghĩ rằng tất cả các cô gái đều giả dối.

Còn các cô gái thì lại cho rằng tất cả các chàng trai chỉ là những kẻ tán tỉnh.

Cho đến khi những chàng trai tốt gặp được những cô gái tốt, thì họ lại cố để không yêu và chỉ là những người bạn thân.

Càng về sau thì họ lại nhận ra rằng họ đã yêu nhưng lúc này họ đã không còn đủ can đảm để thể hiện tình cảm của mình nữa..!

Và tình yêu thật sự sẽ theo đó mà chết đi THẾ THÔI.
There is a big problem in love it is: the good guys get the bad girls, good girls left to encounter these bad boys.

They love each other, and the good guys are going to be deceived.

Once there, the good guys will think that all the girls are all false.

While the girls are that all the boys are just the guys to flirt.

Until the good guys against the girls well, then they try to not love and just close friends.

Increasingly, they realize that they loved but at the moment they did not have enough courage to express his feelings..!

And true love will follow it where IT goes dead. (Translated by Bing)

Mạ non xanh và cành củi khô 11.10.12


Cái thú vui tao nhã trồng cây gây rừng đã chưa thành hiện thực…. Trước đây mình chỉ cần thẩy hạt vào đất , là hạt giống đã bắt đầu tách đôi lớp vỏ của nó ra và thay vào đó là lớp mầm non xanh biếc hé chào cuộc đời . Qua ba vụ lúa , mặc dù cái mà mình thu hoạch được là mớ rơm vàng thơm mùi nắng , trước đó là mạ non xanh đến khủng khiếp … ca 3 vụ đều có kết quả xanh rì…
            Bé Lá trước đây cũng vậy . Bé Lá là tên mình đặt cho đám cây cỏ ba Lá , lấy của heo về trồng , mình cực kì thích nó . Cũng khoảng hai ba vụ đầu , Lá lên xanh um , ko có chỗ trong cái kén bằng xơ mướp cho nó mọc nữa cơ mà ….mình chạy theo công cuộc học hành của năm 4 ngiệt ngã … bận rộn và chỉ còn nhớ đến con người kia sao ko quan tâm mình … còn mình thì bỏ quên bé Lá ….
Ko biết có phải là từ lúc đó ko, hay là từ bao giờ thế nhỉ .? Mình cũng ko rõ nữa, mà cũng chẳng thể giải thích được tại sao nữa . Trồng mạ , mạ chẳng lên, 2 vụ rồi, ko lên là ko lên, trồng mồng tơi, thì mồng tơi cũng theo mạ mà đi luôn, còn giờ, giờ trồng thêm giá nữa ,,, cái loại hạt đậu xanh mà khi bé học môn sinh vật, mình chỉ cần thẩy xuống đất là chẳng mấy ngày sau , hạt đã vươn ra ngoài nắng , cứ tưởng rằng 1 loại hạt dễ trồng như vậy thì chẳng có lí do nào mà ko lên được …. ừ, vậy mà nó đã chẳng chịu lên đấy ….. chưa kể , nửa trái thanh long của con người đó , mình đã tách ra từng hạt , phơi khô, ủ kín , bọn chúng cũng đã chịu nảy mầm, vui mừng chưa kịp thì chúng đã ngừng phát triển… đi đà lạt mình còn phải nhắc bọn nhóc tưới cây nữa cơ mà …. Vậy mà giờ, đâu đâu cũng chỉ thấy đám cỏ dại …nhọ nồi và càng cua mọc lên tua tủa …
Vì thời tiết chăng . ừ , có thể lắm chưa, mưa bão xối xả như vậy, người và nhà còn chịu chẳng được , nói chi là cây mầm …. Ôi , thế là dự án ăn rau mầm non xanh và sạch của mình đã tiêu tan rồi sao …. Ko thể như thế được … khi nào trời nắng …mình lại ươm mầm nhé ….
Đột nhiên thoáng ngĩ … lí do tại sao nhỉ, nếu như ko phải tại ông trời …. Từ khi có bàn tay của người con gái khác chăm chút những bụi cây bụi cỏ kia , thì chúng đã ngỉ chơi với mình , bo bo xì mình , đám cỏ ba lá đã lặn mất tăm từ lâu , còn mình thì chẳng muốn nhìn thấy chúng nó nữa … mình chỉ biết cười , khi đứng bên cạnh và nhìn người con gái khác chăm chút cho cái vườn bé bé ấy … cô ấy nhẹ nhàng , dịu dàng, và biết nâng niu chúng…. Còn mình , chỉ toàn là phá hoại, chẳng ý tứ , cũng chẳng nhẹ nhàng , bợp chợp và lỗ mãng , ngang bướng và xấc xược …. Gặp là nhổ, gặp là nhổ … cây nào chịu cho nổi nhỉ =.= ….
Nhưng mà , cái bọn cây cỏ ấy chẳng hiểu gì hết ……. Mình chỉ muốn ươm một chút may mắn , một chút hy vọng, một chút niềm tin thôi mà …. Ít ra thì , mình đã chịu gạt qua cái thói ương bướng ngịch ngợm , để trở thành một đứa con gái chính cống còn gì , có lòng thành thế còn gì … ừ thì hình mẫu mà các chàng trai đều hướng tới … một cô gái có mái tóc dài,bận váy xòe hoa, cười dịu dàng , nhẹ nhàng , nâng niu một bông hoa , hoặc là đang tưới cây, nhỏ từng giọt một , nhặt lá sâu , cành thừa , miệng hát vu vơ những bài ca trữ tình ngây ngô khờ dại , mắt mơ màng nhìn về xa xăm , một chút buồn và bí ẩn , lâu lâu kiss vào bông hoa đẹp nhất làm đẹp thêm khuôn mặt của nàng , rồi nàng ngây ngất nhắm ngiền mắt vì hương thơm của bông hoa …. Thằng con trai nào mà chẳng khoái như thế , ừ, thì khoái hả, dễ ẹc , ai chẳng làm được ……. Ba cái trò trẻ con mơ màng này thì ai chẳng làm được ….
 Vậy mà mộng chẳng thành ,…. Hình mẫu đột ngột bị tiêu tan khi về với hiện tại … con nhóc lùn tướng quắt queo , mắt nhắm mắt mở vì mới ngủ dậy , bị mẹ hò hét khản cổ mới ôm đống quần áo trong máy giặt ra phơi , phơi quần áo xong thì phải tưới cây cho bố và mẹ ( hành động mang tính ép buộc)…  Sân thượng là địa bàn cần phải tưới của con nhóc … vườn cây có hoa cỏ hương thơm ngào ngạt , bảy sắc cầu vòng đâu , làm gì có … chỉ toàn là nha đam nhọn hoắc , chỉa ra như cái sừng tê giác , một cây à , 9 cây ấy chứ , tất cả 9 chậu đếu là nha đam của mẹ , mày mà ko tưới , mẹ ko có cái để uống , mẹ bệnh thì mày chịu … ngoài ra còn có cây gì nữa chứ , ko lẽ chỉ có nha đam ko , vâng , còn có các loại tam tài , và sung nữa … hoa đâu, hoa à, tất nhiên, có chứ, duy chỉ có mấy em 10 giờ , cứ tới giờ thiêng nắng nóng mới chịu ra bông  … ôi thôi, cái ngách để chui vào lấy ống nước nó chỉa ra toàn là nha đam , với cái cây kiểng gì toàn là gai ấy , nó đâm vào chân con nhóc mún toạc cả máu …
Nàng cầm bình nước tưới từng giọt đâu ? Làm gì có , làm gì có hoa mà phải nhẹ nhàng như thế , chúng là mấy em gai góc cơ mà … bình nước được thay bằng vòi nước … xịt với tốc độ cực cao , văng đất lên tung tóe …. Đấy , thế là hết cả lãng mạn với thú vui vườn tược ….
Con nhóc cũng ráng tự làm một góc vườn bé bé trước cửa sổ phòng nó …cho nó ..Oách ,,=.= … hì hụi làm cái ghế để cây bằng form , nổ đom đóm mắt và xịt máu tay . Cái ghế ko vững vàng cho lắm . Rước ngay em sống đời lai gì đó ra bông cam vàng về … em đó ko trụ được như lão thành sống đời vàng được người ta tặng con nhóc từ sinh nhật … thiệt là quá bi kịch đi …..
Chơi với thể loại tươi xanh ko được thì về chơi với củi khô …củi khô ( hay nói đúng hơn là mấy cành nho nhỏ ) được nhặt từ đà lạt về cơ đấy … khủng khiếp chưa …ôi , cái dự án đó đến nay ít ra thì cũng đã hoàn thành được 1 phần 100 , … em lót ly cũng ra đời , nhưng mà được cái chẳng thấm nước ….thế mới hay cơ chứ …………
Viết tới đây thì tâm trạng của con nhóc cũng đã khá hơn … nó vừa mới mít ướt một chút …. Chẳng sao cả …chuyện nhỏ thôi mà,,,,nó sẽ vượt qua được … cứ tiếp tục đi con nhóc ngốc ngố khìn khờ dại … cứ tiếp tục tỏ ra mạnh mẽ đi cô gái mạnh mẽ …. Để xem sức chịu đựng được tới đâu nào … mấy bài nhạc đó chẳng thể làm con nhóc này khóc nữa đâu …. Thường thôiiiiiiiiii

Sau 1 mối tình, là 2 trái tim không còn nguyên vẹn

Họ chẳng thể ghét nhau, vì họ đã từng yêu nhau

Chẳng thể là bạn của nhau, vì đã lỡ làm nhau đau.

Họ, khi ấy, chẳng còn là gì của nhau nữa

After a relationship is intact not heart 2 They can not hate each other, because they were once in love can not be friends with each other, because missed making another pain.
They, then, there is nothing of each other anymore
 

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Mưa 280912


If you want to go quickly, go alone.

If you want to go really far away, let's go together.
 ♥
Hnay mưa cả ngày lẫn đêm , em không ra đường , thế nên cứ mưa như vậy cũng chẳng sao , lại càng thích 
Chỉ có điều , anh thì phải đi làm , mưa như vậy , anh sẽ bị mắc mưa , tối trước đã trằn trọc chẳng ngủ 
Bị sao mà ngủ một chút lại giật mình tỉnh dậy , anh nói anh thấy bất an lắm 
Cứ như vậy lại bệnh thì làm sao, cứ làm như là mình khỏe lắm vậy 
Mình không ngủ , mà nói người khác ngủ sớm đi 
.......
Hai thái cực đấu đá nhau qua lại 
E chẳng thể ngồi yên bình tĩnh ung dung thảnh thơi ngang nhiên đùa giỡn được nữa 
Cứ thấy trống trải và thiếu vắng đến khó chịu 
Ngày trước vừa mới định bụng viết mấy trang A4 chửi rủa 
Vậy mà khi biết anh đi tới OASIS một mình , mãi chẳng thấy tăm hơi đâu , em lại lo lắng quá
Đứng ngồi có yên được đâu , đành phải nt hỏi ...chỉ vì lo lắng quá 
.........
Làm thế nào bây giờ nhỉ 
Thôi , cứ tiếp tục như vầy đã 
Sức chịu đựng đến đâu ????



Thứ Năm, 27 tháng 9, 2012

Kì lạ 28/09/2012

Em nhớ quá ....
Đột nhiên ko thấy tăm hơi đâu hết , thấy lo đó a à
nhìn vào gương ,...chỉ có mỗi mình mình
E phải làm sao đây
Mới chỉ 1 tiếng trước , cơn giận vẫn còn ở trên cổ
Định bụng sẽ viết 1 tràng chửi thiệt là dài
...
E thấy giận bản thân mình hơn là giận a
Muốn viết
Nhưng còn nhiều việc quá
Ko biết có kịp ko nữa
...
Chỉ muốn nói là a hãy giữ gìn sức khỏe
Ai cũng trở bệnh hết rồi ................
Nhớ đó nge chưa T.T

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Mắt 21.09.12


Một cảm giác bất an cứ bám lấy từ sau lung . Một cảm giác ko an toàn khi đi ngoài đường .
Chắc vì trời mưa , hay vì có điều gì đó tồi tệ sắp diễn ra nhỉ
Lại là một dấu hiệu ,
Bói thơ
Sách đóng
Sách mở
Tựa đề bài thơ mang một ý nghĩa chia ly , tiễn biệt
Mình chợt khựng lại giữa con mắt của biết bao người
Dấu hiệu gì đây nhỉ ?
….
Vẫn là một cảm giác bất an , ớn lạnh đến tận sống lung
Chắc đã đến lúc mình chuyển sang bước tiếp theo của trò chơi này
Một trò chơi cân não và cân tim
……
Đầu óc chẳng có gì , thật chẳng có gì
Bộ 3 tự hủy cũng đã tụ họp lại
Thằng ba đi theo con đường của chị hai rồi
Rồi sẽ đến lúc , mọi thứ trở về với quỹ đạo của nó
…………..
Sẽ thực hiện bước tiếp theo chứ
Còn đợi chờ gì nữa hả Mây ????
Tất cả những việc này là dành cho Mây
Từng bước một , thật chậm , để Mây làm quen với nó
Chẳng cần biết họ sống ra sao
Chẳng cần biết đâu
Chỉ cần Mây , ko thấy hụt hẫng , và thỏa mãn là được rồi
Mây à
Mây có tàn nhẫn với bản thân tới mức nào
Thì cũng ko thể mở miệng nói một câu nặng lời với người con trai đó
Vì Mây muốn ra đi
Và để lại những gì đẹp đẽ nhất trong mắt người
….
Một dấu hiệu nữa thôi
Bước thứ 2 sẽ được thực hiện
Cố lên Mây
Đây chính là vì bản thân Mây ,
Vì tương lai của Mây kia mà
Đừng ngoảnh mặt lại
Hãy nhắm mắt và bước tới phía trước
Nếu cần thì hãy chạy thật nhanh
Trò chơi mèo vờn chuột rồi cũng sẽ kết thúc
Đến khi Mây thực sự thấy mãn nguyện , trò chơi sẽ kết thúc
Thực sự được kết thúc như nó chưa từng xảy ra vậy …..
Mạnh mẽ lên ! Mây à !
Rồi Mây sẽ lại được kiêu sa trong cái khờ dại vốn có của mình ….
Nhưng ko nuông chiều bản thân và điều khiển được nó
Kỷ luật và lý trí trong mọi tình huống
Gói chặt yêu thương trong cái kén vàng rộm
Cất tất cả vào một góc tối ..
Để được bình yên …..


Thương Mây rất nhiều , rất rất nhiều ♥♥♥

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Ngủ mớ 20.09.12

E nhớ nơi này
Đột nhiên thấy nhớ , và muốn khóc , chỉ vậy thôi
Hôm nay đã mua một xấp bì thư , em cũng chẳng biết để làm gì nữa
Hiện tại chỉ muốn khóc ....thấy thật đau
Tự hỏi cảm giác hiện tại , là đang đấu tranh với chính bản ngã trong con người mình
Hay chỉ là cố gắng tự đánh lừa bản thân
Đánh lừa rằng mình chẳng còn tình cảm gì nữa
Hay chỉ là khoảng thời gian khó khăn để bắt mình phải quên đi quá nhiều thứ .
E nhớ...

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

01:20 22/08/12


Vẫn đang thở đều đặn , nhịp tim chẳng có dịp nào lại đập um sùm nữa . Mọi thứ cứ hiển nhiên trôi qua một cách bình thường , chẳng khác gì những thói quen cả thôi . Để bỏ đi những thói quen , thì làm sao mà nhanh chóng được . Nhất là thói quen yêu thương một ai đó …

Anh vẫn ở đấy . Cố gắng níu kéo những gì đã lỡ tay để tuột mất .
Em vẫn ở đây . Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , tỏ ra chẳng cần anh . Sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm tính nó đang giằng xé …ngày một mạnh mẽ. Lý trí muốn chiến thắng , luôn luôn là như thế . Còn tình cảm cứ ngày một vơi đi …cạn kiệt .

Tình cảm vẫn có lúc làm chủ nhân của nó yếu lòng. Ngã quỵ trước cơn giận dữ của lý trí . Dường như chủ nhân của nó muốn như thế . Nhưng thật sự là tình cảm đã nhạt đi quá nhiều . Nó chẳng còn dư vị gì như trước . Cứ lặng lẽ như một con rối nhảy múa cho người xem , con rối này miệng ko cười , rồi nó cũng chẳng ưa khóc . Nó cứ như con ma . Lẩn ra lẩn vào những nơi chốn cũ kỹ và ngột ngạt . Những tình tiết chẳng đầu chẳng cuối . Cứ lý trí thua cuộc được một lúc thì khi chủ nhân của nó trở về nơi ở ,tránh xa những cám dỗ ngọt ngào , thì nó lại làm chủ được chủ nhân của nó , một cách táo bạo và đầy nghị lực hơn trước ….
Chủ nhân của cả 2 quá mệt mỏi rồi….

 Mình thực sự ko đoán được phần tiếp theo của câu chuyện nó lại như thế này . Nghĩ lại lúc lập kế hoạch , mục tiêu chính là để tự giải thoát bản thân , vạch trần bộ mặt thật của anh ta . Và sau đó mình sẽ biến mất . Đơn giản vậy thôi . Mà sao đến giờ vẫn ko thực hiện được . VẪN KO THỰC HIỆN ĐƯỢC . Mình cần gì nữa đây , vẫn chẳng quên được , hay chỉ là tức giận nhất thời rồi sẽ nguôi ngoai à . Bực bội quá . Khó chịu quá . Ko làm chủ được bản thân là thế nào . Mình sẽ không chuốc thêm phiền toái vào người nữa đâu . Mình chẳng còn một chút niềm tin gì ở con người đó nữa . Như vậy là quá đủ rồi . Tất cả những gì bây giờ con người đó cố gắng bù đắp , chỉ khiến mình càng nhớ lại những chuyện đã qua . Ko gặp con người đó , mình chẳng suy ngĩ gì nữa hết , vậy có phải là thoải mái hơn ko chứ . Đang yên đang lành chuốc mệt vào người làm gì .

Mình cần được yên tĩnh . Một mình thôi . Chỉ một mình thôi . Ko muốn liên lạc với bất cứ ai hết . Quá chán nản rồi . Mọi đường lien lạc cũng tắt rồi . Các người làm ơn để tôi yên đi . Tôi ko thể được ở một mình sao chứ . Quá phiền phức . Quá phức tạp . Tôi cần thời gian , để lành những vết thương này lại . Càng lớn , càng trưởng thành , thì tôi vẫn là tôi , vẫn yếu đuối trước thứ gọi là tình cảm . Chỉ khác là cái cách tôi thể hiện nỗi đau , và cách tôi đối xử với nỗi đau đó như thế nào thôi . Thực tâm tôi vẫn đang đau đấy chứ . Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ và lì lợm , coi nó như chuyện thường tình , vì chí ít tôi cũng đã từng trải qua nó 1 lần rồi đấy thôi . Có khác gì đâu . Chỉ là đã trải qua , nên tôi cười vào nỗi đau , thay vì khóc nức nở vì shock như trước thôi

Nếu ko cười , thì e biết dấu nỗi buồn vào đâu đây ??????

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Rối 13.08.12


Vừa đúng 1 tuần trôi qua , thời gian sao kéo dài như là mấy tháng , ì ạch từng bước chân nặng trĩu như gánh them mấy quả tạ . Nó bình lặng trôi , dịu dàng đến từng phút giây , nhẹ nhàng đến từng hơi thở …ấy vậy mà vẻ dịu dàng đó đã đánh lừa tất cả , cũng giống như mặt biển , chỗ nước sâu ắt biển lặng … nhấn chìm mọi thứ rơi vào đó
Lạnh lắm . Biển lạnh lắm . Mây đang trôi ngoài biển một mình . Mây cứ tưởng mình đã thoát khỏi cơn bão đêm qua , cứ ngỡ là đã vào được đất liền . Nhưng thực tế thì cơn đói đã làm Mây thấy ảo giác , làm Mây tưởng mình đã về với gia đình , cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp , trong căn phòng bé nhỏ … Ảo giác kia làm Mây không biết mình vẫn đang một mình trên con thuyền ngoài khơi . Sóng vẫn dập dìu , lúc to lúc nhỏ . Mây về với hiện tại đây
Cơn thèm khóc cứ ngạt ngào 2 bên cánh mũi , nhưng ko sao thoát ra được . Lâu lâu trực trào lên , độ vài ba phút là cùng , chẳng thể kéo nổi tới phút thứ 5. Khuôn mặt Mây từ đỏ bừng vì nước mắt rồi sau vài ba phút đó lại đột nhiên đanh lại như thép . Chẳng phải là Mây không cho phép mình khóc sao , rõ ràng là như vậy . Nhưng trước đây , Mây ko cho phép mình khóc , mà cứ khóc hoài . Còn hiện tại , Mây muốn khóc quá đi chứ , mà ko khóc được . Cơn giận vì sự phản bội đã tát váo cái sự them khóc đó và nói với nó rằng _ im ngay , hèn nhát để làm gì , mày có khóc lóc thì cũng chẳng có tích sự gì đâu, mày đã buông ra được rồi thì hãy quay mặt đi , đừng bao giờ ngoảnh lại nữa , có đáng ko cho m ngoảnh lại , có đáng ko cho m tiếc nuối , mày đã từng nói , dù mày có làm bất cứ gì thì mày cũng ko bao giờ tiếc nuối … Mày đã đi quá xa rồi , mày có quay về thì mày chỉ tự chuốc them mệt mỏi vào người mà thôi , núi non còn có thể dời , lòng người thì mày có muốn đo mấy cũng chẳng được , đừng nói chi đến chuyện di dời ..
            Ừm , biết là vậy , nhưng Mây luôn nghĩ sẽ thay đổi được điều gì đó , Mây luôn nghĩ mình có một sức mạnh thần kỳ , hóa giải mọi lời nguyền , hóa giải mọi thói hư tật xấu .. Nhưng Mây cũng sợ bản thân bị tổn thương , bản thân ko thể chịu đựng nữa …
Mây thành con nhím xù rồi này . Giờ thì đúng với cái tên rồi nhé Tóc Rối ^^ Rối hãy ở lại đây , còn Chóng , Chóng sẽ về lại nơi đó …vào một ngày , khi Chóng đã trưởng thành …

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Chương cuối 06.08.12


Nâng lên được , thì hạ xuống được
Suốt 2 tháng qua vẫn tự nhắc nhở mình như thế . Và đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã diễn ra hệt như những gì mà mình đã vẽ ra nó , hoạch định nó như một lẽ hiển nhiên . Sắp xếp mọi thứ để ngày hôm nay diễn ra như những gì mà mình mong đợi ….
Có vui không ???? Tại sao lại là vui hay không nhỉ ? Mình hoàn toàn mãn nguyện và cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết , cực kỳ thanh thản. Cuối cùng thì mình cũng đã làm được , điều mà tưởng chừng sẽ không bao giờ làm được , điều này đã vượt qua giới hạn của bản thân …..mình thật là bất ngờ về bản thân mình , đã hơn 2 tháng để nuốt trôi tất cả mọi thứ vào lồng ngực , để chờ đến ngày hôm nay , mình đã chuẩn bị sẵn sàng đến thế kia mà , tại sao lại không mãn nguyện khi nó đã hoàn thành kia chứ . Cuộc chơi nào cũng phải có kẻ thắng người thua, cuộc chơi nào rồi cũng sẽ kết thúc .
Mình đã chiến thắng . Có thật vậy không? Rõ ràng quá rồi còn gì , mình đã chiến thắng , kẻ buông ra được là kẻ mạnh , có thật vậy không ? Kẻ ngoảnh mặt mà đi trước là kẻ thắng , có thật thế không ? Kẻ nắm mọi thứ trong tay là kẻ thắng ? Thật hả?
Mình chiến thắng điều gì đây ? Mình có được chiến lợi phẩm gì sau toàn bộ chuyện này .
Hay chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ , điều đó chỉ chứng tỏ bản thân càng yếu đuối ?
Ồ không ? Mình đã trải qua giai đoạn đó từ lâu rồi kia mà . Câu hỏi và câu trả lời này đã được đặt ra từ cách đây rất lâu . Nó đã qua rồi. Bây giờ cảm xúc đã không còn là cảm xúc nữa , nó như một bóng mây mờ nhạt , trôi qua một cách hững hờ.
Trống rỗng…
Hoàn toàn trống . Một ngăn tủ nhỏ trong trái tim đã trống rỗng .
Không phải mình cố tình quên hay giả vờ không nhớ . Nhưng thực tế là nó đang chẳng có gì trong đó cả . Toàn bộ kí ức và những kỷ niệm đã bị nước mắt cuốn đi …từ cách đây 2 tháng rồi


Anh rất là tàn nhẫn đó a biết không nhỉ ? Chắc hẳn anh đang buồn , anh bị e làm cho bất ngờ đến thế kia mà . Từ một niềm vui đột nhiên biến thành ngày kết thúc cho câu chuyện của đôi trẻ. Nó hiện rõ trên khuôn mặt biến sắc của anh khi e dắt cô bé đó vào nhà. Nó hiện trên từng lời nó của anh khi đuổi e về . Nó vẫn còn đó trên khuôn mặt tái mét của anh trước cái nắng trưa hè. Nó hiện trên gương mặt của con bé khi e nói ra tất cả .

Vậy là anh nói e tàn nhẫn . E trở thành kẻ thủ ác sau những gì hôm nay mình đã làm , sau những gì mà e đã lên kế hoạch . Mặc dù nó không suôn sẻ cho lắm , nhưng cũng vẫn là quá tàn nhẫn chứ gì . hahahaha. Ừ, đã nói là tui thich đóng vai ác rồi cơ mà . Khi mà màn kịch chưa kết thúc thì ko biết ai mới là người xem kịch đây . A vẫn tỏ ra mình là người biết hết , nắm hết mọi thứ trong tầm tay . Ừ, thì cho a làm kẻ chiến thắng đó . Vậy là mọi chuyện đã theo đúng ý a rồi còn muốn gì nữa . hahahha
Xong . Đâu còn gì để mà nói nữa đúng không . Đóng vai ác thật tuyệt . Cheer

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2012

Where???

Cứ ngồi lì 1 chỗ và hỏi tên đó giờ đang ở đâu?
Tại sao vẫn chưa chịu xuất hiện T.T
Nhưng mà thật sự là cần được tên đó kéo ra khỏi cái vũng lầy này
Đang ở đâu thế hả kẻ lạ mặt kia
Hãy mau tới và cầm tay ta chạy biến đi coi
Ta biết mình đã rút chân ra được
Nhưng đã nhúng tràm rồi thì vẫn còn đầy vết tích
Vả lại , lợi ích bản thân đang đặt lên hàng đầu, thế quái nào thì cũng chưa thể buông
Xin đính chính lại một lần nữa : LÀ CHỈ VÌ LỢI ÍCH BẢN THÂN THÔI Ạ
Thời hạn của bản thân còn rất ít
Nhắm mắt và tận hưởng mọi khoảnh khắc còn lại , rồi sẽ toại nguyện thôi
Thời gian , vừa mong nó trôi qua thật nhanh, vừa mong nó đứng im lại, thật khó mà làm vừa lòng cả trái tim và khối óc
Thôi thì cứ thực hiện vậy ....
Bắt đầu học thoaiiiiiiiiiiiiiiiiii

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2012

Bên em là biển rộng

Bên em bên em
Biển đã chết......
26
2
1
11
....
0
Mùa thu đã qua
Mùa đông đã sang
Khi a xa e
Sóng thôi ko xô bờ
Khi e xa a
Đá chơ vơ

Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

GIẤC MƠ GIỮA LƯNG CHỪNG 03.06.12


Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và sâu . Một giấc mơ không mộng mị mà rõ nét từng chi tiết . Kể cũng lạ , 2 ngày nay não bộ cứ như một cuộn film tua lại tất cả những sự kiện , trong khỏang thời gian cách đây một năm và trở về trước………….
            Có người nói kỉ niệm được coi là đẹp không phải vì nó buồn hay vui , mà vì nó là duy nhất , và sẽ không bao giờ quay trở lại . Quá khứ của mỗi người tồn tại như một tượng đài sừng sững , ở một vị trí quan trọng hay không quan trọng , chỉ có người trong cuộc mới hiểu hết được ý nghĩa của nó … Mây ngồi trong căn phòng tối và đóng kín , chỉ có trước mắt là một màn hình chiếu thật bự và sau lưng là một máy chiếu đời cũ , mà ta vẫn thường hay thấy trong các bộ film nước ngoài …..Cuộn film quá khứ bắt đầu công việc của mình , xoay những vòng xoay thời gian trên chiếc khay cuộc đời ……
            Điểm sáng đầu tiên là một màu xanh tươi mới , xanh um và ngọt ngào … miền đất của những con người thích ra đi và tìm kiếm cho mình một khoảng trời bình yên nhất . Nơi đó ấm áp quá , nóng đến bỏng rát da thịt mỗi khi nghĩ về ....Ngày đó Mây đã quyết định cắt bỏ đi mái tóc dài duyên dáng , tự ý đăng ký tên vào danh sách cho chiến dịch xanh đầu tiên trong cuộc đời sinh viên của mình . Bỏ Sài Gòn lại sau lưng , ba lô trên vai, và Mây bắt đầu hành trình tìm kiếm …Nơi đó là một thung lũng xinh đẹp , lọt thỏm giữa những ngọn Ngọc Hồi cao nhất của Kon Tum , tim Mây như vỡ òa khi trước mắt là một chốn thiên đường trong mơ của mình , hoang sơ , hoàn toàn hoang sơ và giản dị ….  Sau bao nhiêu năm rời xa nơi này , những cảnh vật hiện về vẫn nguyên sơ như thưở ban đầu nhiệt huyết ấy . Còn lại trong tim chúng tôi , chắc hẳn là tiếng cười giòn tan và ánh mắt trong như ngọc của đám trẻ nhỏ miền cao . Còn lại trong tim chúng tôi , chắc hẳn là những chén rươu nóng làm ấm cơ thể trong những ngày giá rét . Còn lại trong tim chúng tôi , chắc hẳn là những cái ôm siết , những câu ca bài hát , những buổi chuyện trò tình tang đáng yêu biết bao nhiêu … Chúng tôi nhớ về nhau , như những người cùng sống sót trên một chuyến tàu xa quê hương …. Điểm sáng xanh này sẽ chẳng bao giờ nhạt nhòa đi trong kí ức của Mây thì phải , nó quá lớn và mạnh mẽ, quá nồng hậu và đầy tình thương …
            Thước film đáng nhớ nhất của năm thứ 2 học đại là một kỳ quân sự …cũng chẳng bao giờ quên . Lớp chúng tôi xích lại gần nhau hơn , hiểu nhau hơn và thương nhau nhiều hơn . Tràn ngập cả một kí ức là tiếng cười và ánh mắt hân hoan của bọn sinh viên năm 2 _ vẫn cứ cho là mình đã trưởng thành trong suy ngĩ nhưng vẫn ngây ngô và trẻ con ở biểu hiện bên ngoài . Và chúng tôi là như vậy thật … kể cho nhau nge những rung động đầu tiên của trái tim lì lợm , những mối tình lãng mạn , những chuyện tình bị cấm đoán ,rồi sau đó là xuống sân hò hét và chơi trốn tìm … Tổ chức sinh nhật , tổ chức kể chuyện ma , tổ chức chép phao , tổ chức văn nghệ , tổ chức trốn trại , tổ chức đi chơi , tổ chức cúp học , tổ chức nấu nướng trong phòng ( rồi phòng nữ a301 bị nêu tên trước toàn thể trường vì tội trong phòng có mùi chua kì lạ ^^) … sáng ra sân tập thể dục ,lật đật ăn sáng và lật đật đi học , trưa lật đật về ăn cơm , lật đật ngủ rồi lật đật vào lớp , lật đật ngủ gật rồi lật đật tỉnh ngủ , lật đật về phòng ăn cơm , lật đật tắm và bắt đầu những chuyện vui thú vị từ chiều cho đến hết đêm . Bọn tôi sống thử , bọn tôi thương , và bọn tôi thực sự ngây thơ như những trẻ nhỏ … một bức tranh màu cam sống động trong những mảng màu thuộc về kí ức …
            Năm ba cổ động , năng động và chấn thương . Thấy mình như trẻ lại và sống khỏe khoắn hơn với một thú vui tao nhã là vận động ngôn ngữ cơ thể . Mình thích điều đó , chỉ đơn giản là thích những ngôn ngữ từ cơ thể thôi , có thể chìm vào trong từng khuôn nhạc , từng âm tiết nhịp điệu của bài hát , thường thì mình sẽ chẳng chịu nge lời bài hát , mà tự hiểu theo ngôn ngữ của bản thân về giai điệu của lời nhạc ... Nếu không bày tỏ cảm xúc qua chữ viết thì sẽ là gia điệu nhạc và ngôn ngữ cơ thể … bọn nhóc đội cheer luôn là những đứa vô tư nhất , và cũng đầy tâm trạng nhất ^^ Mây yêu chúng , chẳng khác gì mấy đứa em trong nhà , gặp nhau ngoài đường là quấn quýt và ôm nhau cười xoài , tíu tít chị em chẳng hề phân biệt tuổi tác và ngành ngề , chỉ có chung một ngọn lửa , một niềm vui nho nhỏ , một sở thích đáng yêu và một kí ức màu hồng dạ quang , màu đỏ lửa cộng màu trắng … bên tai Mây vẫn còn nụ cười chiến thắng , vẫn còn những giọt nước mắt của những lần thua cuộc …. Bọn nhỏ nhiệt huyết. Mây yêu tuổi hồn nhiên , tuổi lãng mạn , tuổi trăng tròn … yêu màu cam , đỏ và trắng ….nhớ lắm bọn nhóc tì ơi …..
            Những thước film cứ tua qua những kí ức đầy yêu thương đó , nhắc nhở Mây về một khoảng thời gian Mây được làm chính mình , một cách thực tâm nhất và trong trẻo nhất . Đâu chỉ có bấy nhiêu , suốt những năm tháng đại học , Mây đã tích lũy cho mình đầy một túi yêu thương đấy , vẫn là xoay quanh bạn bè và người thân . Lúc đó , Mây yêu chính bản thân mình ….
            Màu hiện tại hiện lên trong mắt Mây lúc này , là 7 sắc cầu vòng , vừa huyền bí , vừa rõ ràng . Hiện tại của Mây là bạn bè , chúng nó yêu Mây , Mây cũng yêu chúng nó . Hiện tại của Mây là gia đình nhỏ 5 người , một gia đình lớn với những người còn mang đậm dấu ấn của thời lam lũ quê mùa , ngèo nàn và đói rách … nhưng đó là những bàn tay ấm , đưa ra đỡ lấy Mây những lúc Mây gục ngã . Họ chẳng bao giờ rời xa , cũng chẳng bao giờ đòi hỏi ở Mây bất kì điều gì , Mây lầm lỗi , họ lại mở rộng tay đón Mây trở về mà không hề tính toán . Hiện tại của Mây , là tiếng hát của ca đoàn trong veo và cao vút , ru Mây vào nỗi nhớ . Hiện tại của Mây là gió lạnh rít qua da , hất tung những mảng tóc rối ùm trong đêm . Hiện tại của Mây có một người vĩ đại , vẫn luôn cười với Mây mỗi khi Mây cần người . Mây đã ở đây , bên cạnh người , kể cho người nge những gì mà Mây nhớ , những gì mà Mây yêu , những gì mà Mây rất nhớ , những gì mà Mây rất yêu … Người nói Mây thật hiền , Mây ở giữa lưng chừng trời , đến khi trĩu nặng lại biến thành mưa và tan vào đất, hình thái thứ 2 của Mây là mưa , có những khi mưa lớn , cũng có những khi mưa nhỏ mà dai dẳng , âm ỉ mà thấm vào lòng người . Người nói , người sẽ luôn ở đây , ngay bên cạnh Mây , mỗi khi Mây cần người , và cả những khi Mây chẳng cần người , người cũng vẫn ở đó
 Hiện tại của Mây có quá khứ , có nỗi nhớ về quá khứ , đột nhiên quá khứ êm đềm và ngọt ngào trở nên day dứt đến ngộp thở , vậy mà những kí ức của quá khứ cứ hiện về , rõ ràng không hề đứt gẫy , chính vì nó quá ấm áp và ngọt ngào , càng khiến Mây khó thở ..hiện tại màu xanh da trời , màu của mưa và màu của nắng …
            Mây phát hiện ra , giữa không gian đa chiều của Quá khứ và Hiện tại , còn có một khoảng đệm thời gian . Cuộn băng về khoảng lưng chừng này đã bị ai đó cướp đi mất , nay đột nhiên trở về . Mây mở ra xem ,.. màn hình chiếu mờ mờ ào ảo , chỉ còn là những vệt màu loang lổ , chẳng thể định hình được những gì đằng sau nó . Cũng có những đoạn , đột ngột rõ nét nhưng tua quá nhanh , lại cũng chẳng nhìn thấy gì . Nó cứ rời rạc và đứt gãy , như bị ai đó bôi bôi xóa xóa ko cẩn thận , lỡ tay làm xước đoạn băng . Những dải băng màu nâu than đột nhiên bật tung ra khỏi trục quay của nó . Mây cần thận xếp nó lại ngay ngắn , nắn thẳng những chỗ cong queo gồ ghề kia .Nhưng vô vọng , Mây chẳng thể nhìn thấy những gì mà đoạn film muốn truyền tài , giống như một khoảng kí ức không có thật ……. Hay có ai đó đã cố tình lấy nó đi khỏi Mây … Kí ức đó là gì vậy , sao chẳng để Mây tìm về, nó có vị lạ , mùi chocolate đắng chát, đến khi xuống cổ họng thì lại ngọt và thanh , vị đậu nành béo mềm, vị muối biển mặn chát …đó là tất cả những gì còn lại ở khóe môi thôi . Giấc mơ về khoảng không lưng chừng đó , có ai biết nó là gì ? Mây chẳng thể thấy một màu sắc nào bên trong  , tất cả chỉ còn lại một màu trắng. Một màu trắng tinh khiết mà Mây chưa bao giờ được nhìn thấy ….

            Tỉnh dậy sau cơn mê , Mây thấy mình bé nhỏ quá . Mây vừa bước qua một cánh cửa vô hình , vừa cảm thấy như đã thoát ra ngoài sau một cuộc chiến nội tâm giằng xé . Mây vừa bước qua . Một điều gì đó rất lạ . Rất mong manh . Rất ấm . Mây để lại đó nỗi nhớ và hy vọng . Giờ thì Mây thấy mình nhẹ tênh, không hề có trọng lượng . Mây sẽ bay đi chứ … Mây ơi .
           

Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Chia tay 26.05.12


Gặp được nhau là đã có duyên lắm rồi , còn nếu phải nói lời từ biệt thì coi như là hết duyên thôi . Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu như mình ngĩ nó nhẹ nhàng như thế … lời chia tay đâu có khó nói ra như mọi người vẫn ngĩ …
Người ta gặp nhau , yêu nhau ,lãng quên, rồi nhung nhớ , hay trải dài suốt cuộc đời là dư âm của sự lỡ làng …nhưng có người bảo , thà dại dột để biết yêu một lần , còn hơn ân hận cả đời vì không dám bước chân hy vọng … Nói vậy thôi , chứ ai thì cũng sợ cái kết ko có hậu hết , kể cả coi film , chứng kiến ngoài đời hay câu chuyện của chính bản thân mình đi nữa , thì người có đào hoa cỡ mấy , chắc hẳn cũng sẽ có lúc chồn chân mỏi bước và dừng lại ….
Chưa kể cuộc đời này lại quá ngắn ngủi đi , để dành cho những điều mà ta cần biết, cần học hỏi ,và dành cho những người mà ta yêu thương … một cuộc đời , chưa chắc đã đủ ….
---
1.         Ngày kia thì phải, sau khi vật lộn với mớ kiến thức lịch sử cứ ùm beng trong đầu , sắp xếp lộn xộn , mà chưa kiếm ra được cái cần thiết để ghi thì đã phải nộp bài … lật đật gấp tập lại , thôi không suy ngĩ , rồi lại tự trôi vào trong sự thờ ơ thường thấy của đám B-er … nge mưa ….
_Mày mà có bồ sao?không thể . >.<
_Tại sao không =.=
_Vì…mày không thể có bồ ….T.T…. ít ra thì , ..bồ mày cũng phải là con gái chứ T.T
_=”= trết trưa …. @.@
            Trưa hôm đó mù mịt, trời mưa như hối hả , đến khi ngừng hẳn thì bầu trời vẫn còn âm u và đầy hơi nước , khác hẳn với câu sau cơn mưa trời lại sáng đấy thôi , mãi mà chẳng thấy nắng  . Ghé vào nhà cô Mai Ôn Hi , góc chung cư mà mình vẫn thường hay lui tới , cũng có cảm giác thích chung cư từ dạo hay ghé chơi … .. _Tiết trời bên Châu Âu nó cứ như vậy hoài , không thấy mặt trời đâu hết _…cô gái huyên thuyên cứ như một dân theo chủ nghĩa xê dịch chính hiệu . Chúng tôi mải miết với những ý nghĩ của một ngày mát trời và phóng tầm mắt vời vợi về Châu Âu , một ngày tươi sáng , Châu Âu đẹp theo một khái niệm lãng đãng và đầy ham muốn … Sài Gòn lúc này không rít lên những tiếng đá lạnh để làm dịu đi cơn khát mưa . Thay vào đó là một tấm áo sáng tinh tươm phủ trên vạn vật , tươi mới và nên thơ ( ờ thì chắc là do mưa hay làm đầu óc người ta bủn rủn thôi mà ) Bên bờ kè đã hoàn thiện lớp bao che , gió khắp nơi ùa về không còn mùi ẩm mốc khó chịu của con kênh đen ngòm , không gian thoáng rộng cũng khiến người ta bớt gay gắt với màu sắc của nước kênh   ….. Trôi theo suy ngĩ , cổng chung cư xuất hiện ,nhưng nằm khá khuất sau những quán hoa , shop café tầng trệt xinh xắn . Qua lớp cổng màu xanh da trời là một mảnh quảng trường khá rộng , đủ để người xem có một vị trí thuận lợi và nhìn bao quát gần như toàn khu chung cư ………. Nếu như thường lệ thì người ta chẳng ngại gì việc thả phanh , quay nửa vòng sân và phóng thẳng vào hầm để xe , giá như không có một sinh vật lạ nằm ngay giữa lối ra vào chính …. một chú chó nhỏ lông xù màu trắng , màu lông cáu bẩn , có lẽ đã không được chăm sóc từ lâu . Bên cạnh chú là một thứ dịch lỏng màu đỏ bầm lan ra từ phần đầu đến gần nửa người chú ..chú ta nằm bất động trên nền nhựa đường lạnh lẽo …. Chắc đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt , một sinh vật theo lý thường tình thì phải đi qua đi lại , thì nay lại nằm yên bất động … một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng và len vào khóe mắt . _Một chiếc taxi đã đâm vào nó rồi bỏ đi con ạ , nó là chó hoang đó _ biết thế nào…. Một con thú nhỏ , chẳng quen biết , nhưng nhìn thấy nó gặp nạn , người dửng dưng nhất cũng thấy động…
---
2.         Đến nay là đúng 2 ngày rưỡi , bao nhiêu nỗ lực để cứu sống bé Lá đã tan vào nắm đất khô kia rồi …. Gần 2 tuần quay ra quay vào , cũng chẳng mở nổi cánh cửa ra ban công , cứ tưởng rằng đám nhỏ sẽ mạnh mẽ lắm , mình đã quá chủ quan đi … hôm đó thấy đám mầm xanh của bạn H , mới giật mình chay vội ra ban công … đám càng cua cứ đua nhau mọc lên lấn hết phần đất của tên tam tài , nhưng hắn cao chót vót , phần diện tích eo hẹp bên dưới , đám càng cua muốn đùa giỡn thế nào thì tùy … Chỉ có một góc nhỏ để bé Lá nương nhờ bóng của anh tam tài cao lớn , nhỏ cũng chẳng dành đất của anh , nhỏ có không gian riêng trong cái “ kén “ vàng rộm của mình …   chị chóng chỉ quên …không cho Lá uống nước…(_ _!) chóng buồn thật đấy , mấy đứa mấy ngày trước còn xanh um lắm, súng sính váy áo và cao lớn quá chừng . Mấy ngày đầu chị không biết , đem mấy đứa treo lên hàng rào lưới B40 , để hưởng …nắng , gió , nằm trơ trọi …thấy mấy đứa chịu không được , ngĩ chắc bọn này cũng yếu đuối , nhìn tía lia thế thôi chứ cũng mỏng manh quá … chắc là muốn núp bóng tùng lớn … dưới gốc tên tam tài chảnh vẻ , có bờ tường che chắn , bé Lá xanh tươi va phát triển thấy rõ , nhưng chỉ vào ban ngày , lúc có mặt trời le lói qua từng tán nhỏ … còn khi đêm xuống , mấy đứa cũng đi ngủ sớm …  sao tự nhiên thấy giống chủ cũ của bọn bây thế hả , tên heo đó vẫn nhắc chị phải đi ngủ sớm……. mà bây giờ thì , mấy đứa bỏ chị chóng đi rồi… heo ơi đưa em thẻ nhớ , có bé lá ở trỏng heo ơi …..(_ _!)
---
3.         Cũng đã chia tay thật rồi… ngày hôm đó cũng chẳng ai biết, một mình tự có cảm nhận của lần gặp cuối cùng. Cũng không nôn nao và bịn rịn . Vậy là đã hơn 2 tháng , đúng ra thì phải là 3 tháng kể từ khi tụi mình lần đầu gặp gỡ … Lúc đó em đã mạnh miệng tuyên bố rằng , chỉ cần 2 tháng se khuất phục được người đó … Nhưng đến hôm nay thì em thấy thật là hối hận vì đã quá chủ quan =.= e xin rút lại lời hứa =.= 1 tháng bỏ lỡ cơ hội để chinh phục kẻ khó tính , từ thời hạn 3 tháng , còn 2 tháng … shimm à, beo à … bỏ cuộc rồi .. sẽ không còn gặp nhau nữa đâu …lí do không phải vì em chán nản mà bỏ cuộc , lí do là vì … em không còn kinh phí để chi trả cho những buổi hẹn của tụi mình được … cuộc gặp nào rồi cũng sẽ chia ly phải ko Beo , hãy cứ ở yên đó , đến khi nào có điều kiện , em sẽ quay lại …..
[ Nhân tiện , ê bà Nga bà còn nợ tui 1 xuất parafin nhá , phải ghi vào đây để nhớ , bả mà quên là chịu thiệt thòi , hôm nay trời mưa kìa , quên mất tiệt =.=]
4.         Cảm xúc để qua lâu quá mới viết lại , chắc nó bị tịt, chủ đề không vui này mà sao cứ cà giởn ….=.=
5.         …….. Sad angel một đêm mưa ……..Mỗi khi thấy yếu đuối và bất lực , lại nge và lại muốn chạy thật xa ra khỏi thành phố ngột ngạt này . Sao giờ thấy nó giống như một hành động trốn tránh , chạy trốn hiện thực, khá là đàn bà và ..nói chung là yếu đuối … nhưng thực lòng là sợ …sợ tương lai
6.         _Tên ông của m là gì ? để tao nói với Chúa của tao , 2 người trò chuyện
            _ Ông t theo đạo Phật mà
            _Thì có sao . Cũng đều là người cõi trên . Có khi là hàng xóm cũng nên
            _T chẳng bit có được không nữa , mà thôi không sao đâu ….
            Hiểu
            Tao thích khóc lắm , mà cũng hay khóc nữa , nhiều khi ngồi im tự nhiên khóc , ờ tất nhiên là không phải tự nhiên , cái gì thì cũng có lý do thôi , chỉ là quá nhạy cảm và yếu đuối nên không thể kiểm soát được hết cảm xúc của mình . T suy ngĩ nhiều , và tất cả những điều đó thường ở thể suy nghĩ và thể chữ viết dạng word …giống như thế này này … T ngưỡng mộ m nhất , nên t viết cho m . Đợt lên Ban Mê , m chẳng ngại gì dắt t đi hết cái thành phố ,mặc dù lúc đó t cũng đã đi gần hết 1 lượt ,nhưng theo con mắt của thằng anh họ tao và mày thì thật là khác biệt . Có 2 đứa bon chen nắng nôi , hình như m cũng biết t muốn đi xem gì , đi đâu , ăn gì , uống gì , cố đi cho bằng hết rồi lại còn đi ăn với nhà m nữa , mắc cười nhất nhỏ e gái hô hô ^^ lần đó , t đã nói cám ơn m chưa nhỉ …….. bình thường thì như chó mèo đấy , có ai ngờ , mày và thằng Po lại là 2 đứa duy nhất tặng quà sinh nhật cho tao , năm nhất thì phải , tự nhiên gói gém rồi thiệp nữa , mặc dù lời lẽ cay độc nhưng tao vẫn rất thích món quà . Ống để điện thoại bằng bông , có gắn con gấu bông , trông rất là kute , nói tao là đổi điện thoại đi để vừa với món quà, giờ tao đã đổi , nhưng quá khổ , và không vừa mày ạ ^^
            Vô duyên vô cớ đâu đi viết nhảm thế này …. Cái note này viết từ qua tới nay viết tiếp tự nhiên thấy nó hợp với một phát hiện mà t ngầm hiểu … bọn mình sắp hết năm 4 , và cũng chẳng bao lâu nữa là đường ai nấy đi , chia tay quãng thời gian sinh viên lắm chiêu nhiều trò này … hnay đi ăn , đi Ka , vui lắm ………
            Phần nữa chuyện của m cũng làm t chột dạ , 1 lí do t muốn đi nữa là vì người thân của tao …. Lần trước t đã dự cảm sai , lần này thì không biết thế nào …nhưng hầu như những dự cảm thất thường t bịa ra đều gắn với t lí do khác ..khó nói … nhưng cũng mong là không phải cho rồi …bla bla bla ………
            Cuộc đời ngắn ngủi này sẽ thế nào nếu không có những người thân xung quanh mình nhỉ . Nếu ta cứ mải đi tìm chân lý cho riêng mình , ở một chân trời xa xăm nào đó , ở một tầng ý nghĩ mà ta cho là đẳng cấp nào đó , thì một ngày , ta có thể sẽ bỏ quên những người thân xung quanh ta , bỏ quên những người mà ta yêu thương , xa hơn nữa là làm tổn thương họ . Họ sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với ta , họ sẽ không trả thù những gì mà ta đã gây ra cho họ , bởi vì họ yêu ta …nhưng , họ sẽ lẳng lặng bỏ ta mà đi mãi mãi …….. chỉ biết là , phải trân trọng thôi .
7.         Hôm này là ngày 26, một ngày vui của tháng , đối với mình thì là như vậy … sao nói toàn chuyện không vui thế này …….. vui mà ….bơi bơi bơi…..