Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

01:20 22/08/12


Vẫn đang thở đều đặn , nhịp tim chẳng có dịp nào lại đập um sùm nữa . Mọi thứ cứ hiển nhiên trôi qua một cách bình thường , chẳng khác gì những thói quen cả thôi . Để bỏ đi những thói quen , thì làm sao mà nhanh chóng được . Nhất là thói quen yêu thương một ai đó …

Anh vẫn ở đấy . Cố gắng níu kéo những gì đã lỡ tay để tuột mất .
Em vẫn ở đây . Cố gắng tỏ ra mạnh mẽ , tỏ ra chẳng cần anh . Sự mâu thuẫn giữa lý trí và cảm tính nó đang giằng xé …ngày một mạnh mẽ. Lý trí muốn chiến thắng , luôn luôn là như thế . Còn tình cảm cứ ngày một vơi đi …cạn kiệt .

Tình cảm vẫn có lúc làm chủ nhân của nó yếu lòng. Ngã quỵ trước cơn giận dữ của lý trí . Dường như chủ nhân của nó muốn như thế . Nhưng thật sự là tình cảm đã nhạt đi quá nhiều . Nó chẳng còn dư vị gì như trước . Cứ lặng lẽ như một con rối nhảy múa cho người xem , con rối này miệng ko cười , rồi nó cũng chẳng ưa khóc . Nó cứ như con ma . Lẩn ra lẩn vào những nơi chốn cũ kỹ và ngột ngạt . Những tình tiết chẳng đầu chẳng cuối . Cứ lý trí thua cuộc được một lúc thì khi chủ nhân của nó trở về nơi ở ,tránh xa những cám dỗ ngọt ngào , thì nó lại làm chủ được chủ nhân của nó , một cách táo bạo và đầy nghị lực hơn trước ….
Chủ nhân của cả 2 quá mệt mỏi rồi….

 Mình thực sự ko đoán được phần tiếp theo của câu chuyện nó lại như thế này . Nghĩ lại lúc lập kế hoạch , mục tiêu chính là để tự giải thoát bản thân , vạch trần bộ mặt thật của anh ta . Và sau đó mình sẽ biến mất . Đơn giản vậy thôi . Mà sao đến giờ vẫn ko thực hiện được . VẪN KO THỰC HIỆN ĐƯỢC . Mình cần gì nữa đây , vẫn chẳng quên được , hay chỉ là tức giận nhất thời rồi sẽ nguôi ngoai à . Bực bội quá . Khó chịu quá . Ko làm chủ được bản thân là thế nào . Mình sẽ không chuốc thêm phiền toái vào người nữa đâu . Mình chẳng còn một chút niềm tin gì ở con người đó nữa . Như vậy là quá đủ rồi . Tất cả những gì bây giờ con người đó cố gắng bù đắp , chỉ khiến mình càng nhớ lại những chuyện đã qua . Ko gặp con người đó , mình chẳng suy ngĩ gì nữa hết , vậy có phải là thoải mái hơn ko chứ . Đang yên đang lành chuốc mệt vào người làm gì .

Mình cần được yên tĩnh . Một mình thôi . Chỉ một mình thôi . Ko muốn liên lạc với bất cứ ai hết . Quá chán nản rồi . Mọi đường lien lạc cũng tắt rồi . Các người làm ơn để tôi yên đi . Tôi ko thể được ở một mình sao chứ . Quá phiền phức . Quá phức tạp . Tôi cần thời gian , để lành những vết thương này lại . Càng lớn , càng trưởng thành , thì tôi vẫn là tôi , vẫn yếu đuối trước thứ gọi là tình cảm . Chỉ khác là cái cách tôi thể hiện nỗi đau , và cách tôi đối xử với nỗi đau đó như thế nào thôi . Thực tâm tôi vẫn đang đau đấy chứ . Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ và lì lợm , coi nó như chuyện thường tình , vì chí ít tôi cũng đã từng trải qua nó 1 lần rồi đấy thôi . Có khác gì đâu . Chỉ là đã trải qua , nên tôi cười vào nỗi đau , thay vì khóc nức nở vì shock như trước thôi

Nếu ko cười , thì e biết dấu nỗi buồn vào đâu đây ??????

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2012

Rối 13.08.12


Vừa đúng 1 tuần trôi qua , thời gian sao kéo dài như là mấy tháng , ì ạch từng bước chân nặng trĩu như gánh them mấy quả tạ . Nó bình lặng trôi , dịu dàng đến từng phút giây , nhẹ nhàng đến từng hơi thở …ấy vậy mà vẻ dịu dàng đó đã đánh lừa tất cả , cũng giống như mặt biển , chỗ nước sâu ắt biển lặng … nhấn chìm mọi thứ rơi vào đó
Lạnh lắm . Biển lạnh lắm . Mây đang trôi ngoài biển một mình . Mây cứ tưởng mình đã thoát khỏi cơn bão đêm qua , cứ ngỡ là đã vào được đất liền . Nhưng thực tế thì cơn đói đã làm Mây thấy ảo giác , làm Mây tưởng mình đã về với gia đình , cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp , trong căn phòng bé nhỏ … Ảo giác kia làm Mây không biết mình vẫn đang một mình trên con thuyền ngoài khơi . Sóng vẫn dập dìu , lúc to lúc nhỏ . Mây về với hiện tại đây
Cơn thèm khóc cứ ngạt ngào 2 bên cánh mũi , nhưng ko sao thoát ra được . Lâu lâu trực trào lên , độ vài ba phút là cùng , chẳng thể kéo nổi tới phút thứ 5. Khuôn mặt Mây từ đỏ bừng vì nước mắt rồi sau vài ba phút đó lại đột nhiên đanh lại như thép . Chẳng phải là Mây không cho phép mình khóc sao , rõ ràng là như vậy . Nhưng trước đây , Mây ko cho phép mình khóc , mà cứ khóc hoài . Còn hiện tại , Mây muốn khóc quá đi chứ , mà ko khóc được . Cơn giận vì sự phản bội đã tát váo cái sự them khóc đó và nói với nó rằng _ im ngay , hèn nhát để làm gì , mày có khóc lóc thì cũng chẳng có tích sự gì đâu, mày đã buông ra được rồi thì hãy quay mặt đi , đừng bao giờ ngoảnh lại nữa , có đáng ko cho m ngoảnh lại , có đáng ko cho m tiếc nuối , mày đã từng nói , dù mày có làm bất cứ gì thì mày cũng ko bao giờ tiếc nuối … Mày đã đi quá xa rồi , mày có quay về thì mày chỉ tự chuốc them mệt mỏi vào người mà thôi , núi non còn có thể dời , lòng người thì mày có muốn đo mấy cũng chẳng được , đừng nói chi đến chuyện di dời ..
            Ừm , biết là vậy , nhưng Mây luôn nghĩ sẽ thay đổi được điều gì đó , Mây luôn nghĩ mình có một sức mạnh thần kỳ , hóa giải mọi lời nguyền , hóa giải mọi thói hư tật xấu .. Nhưng Mây cũng sợ bản thân bị tổn thương , bản thân ko thể chịu đựng nữa …
Mây thành con nhím xù rồi này . Giờ thì đúng với cái tên rồi nhé Tóc Rối ^^ Rối hãy ở lại đây , còn Chóng , Chóng sẽ về lại nơi đó …vào một ngày , khi Chóng đã trưởng thành …

Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

Chương cuối 06.08.12


Nâng lên được , thì hạ xuống được
Suốt 2 tháng qua vẫn tự nhắc nhở mình như thế . Và đến ngày hôm nay thì mọi chuyện đã diễn ra hệt như những gì mà mình đã vẽ ra nó , hoạch định nó như một lẽ hiển nhiên . Sắp xếp mọi thứ để ngày hôm nay diễn ra như những gì mà mình mong đợi ….
Có vui không ???? Tại sao lại là vui hay không nhỉ ? Mình hoàn toàn mãn nguyện và cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết , cực kỳ thanh thản. Cuối cùng thì mình cũng đã làm được , điều mà tưởng chừng sẽ không bao giờ làm được , điều này đã vượt qua giới hạn của bản thân …..mình thật là bất ngờ về bản thân mình , đã hơn 2 tháng để nuốt trôi tất cả mọi thứ vào lồng ngực , để chờ đến ngày hôm nay , mình đã chuẩn bị sẵn sàng đến thế kia mà , tại sao lại không mãn nguyện khi nó đã hoàn thành kia chứ . Cuộc chơi nào cũng phải có kẻ thắng người thua, cuộc chơi nào rồi cũng sẽ kết thúc .
Mình đã chiến thắng . Có thật vậy không? Rõ ràng quá rồi còn gì , mình đã chiến thắng , kẻ buông ra được là kẻ mạnh , có thật vậy không ? Kẻ ngoảnh mặt mà đi trước là kẻ thắng , có thật thế không ? Kẻ nắm mọi thứ trong tay là kẻ thắng ? Thật hả?
Mình chiến thắng điều gì đây ? Mình có được chiến lợi phẩm gì sau toàn bộ chuyện này .
Hay chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ , điều đó chỉ chứng tỏ bản thân càng yếu đuối ?
Ồ không ? Mình đã trải qua giai đoạn đó từ lâu rồi kia mà . Câu hỏi và câu trả lời này đã được đặt ra từ cách đây rất lâu . Nó đã qua rồi. Bây giờ cảm xúc đã không còn là cảm xúc nữa , nó như một bóng mây mờ nhạt , trôi qua một cách hững hờ.
Trống rỗng…
Hoàn toàn trống . Một ngăn tủ nhỏ trong trái tim đã trống rỗng .
Không phải mình cố tình quên hay giả vờ không nhớ . Nhưng thực tế là nó đang chẳng có gì trong đó cả . Toàn bộ kí ức và những kỷ niệm đã bị nước mắt cuốn đi …từ cách đây 2 tháng rồi


Anh rất là tàn nhẫn đó a biết không nhỉ ? Chắc hẳn anh đang buồn , anh bị e làm cho bất ngờ đến thế kia mà . Từ một niềm vui đột nhiên biến thành ngày kết thúc cho câu chuyện của đôi trẻ. Nó hiện rõ trên khuôn mặt biến sắc của anh khi e dắt cô bé đó vào nhà. Nó hiện trên từng lời nó của anh khi đuổi e về . Nó vẫn còn đó trên khuôn mặt tái mét của anh trước cái nắng trưa hè. Nó hiện trên gương mặt của con bé khi e nói ra tất cả .

Vậy là anh nói e tàn nhẫn . E trở thành kẻ thủ ác sau những gì hôm nay mình đã làm , sau những gì mà e đã lên kế hoạch . Mặc dù nó không suôn sẻ cho lắm , nhưng cũng vẫn là quá tàn nhẫn chứ gì . hahahaha. Ừ, đã nói là tui thich đóng vai ác rồi cơ mà . Khi mà màn kịch chưa kết thúc thì ko biết ai mới là người xem kịch đây . A vẫn tỏ ra mình là người biết hết , nắm hết mọi thứ trong tầm tay . Ừ, thì cho a làm kẻ chiến thắng đó . Vậy là mọi chuyện đã theo đúng ý a rồi còn muốn gì nữa . hahahha
Xong . Đâu còn gì để mà nói nữa đúng không . Đóng vai ác thật tuyệt . Cheer