Thứ Bảy, 26 tháng 5, 2012

Chia tay 26.05.12


Gặp được nhau là đã có duyên lắm rồi , còn nếu phải nói lời từ biệt thì coi như là hết duyên thôi . Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu như mình ngĩ nó nhẹ nhàng như thế … lời chia tay đâu có khó nói ra như mọi người vẫn ngĩ …
Người ta gặp nhau , yêu nhau ,lãng quên, rồi nhung nhớ , hay trải dài suốt cuộc đời là dư âm của sự lỡ làng …nhưng có người bảo , thà dại dột để biết yêu một lần , còn hơn ân hận cả đời vì không dám bước chân hy vọng … Nói vậy thôi , chứ ai thì cũng sợ cái kết ko có hậu hết , kể cả coi film , chứng kiến ngoài đời hay câu chuyện của chính bản thân mình đi nữa , thì người có đào hoa cỡ mấy , chắc hẳn cũng sẽ có lúc chồn chân mỏi bước và dừng lại ….
Chưa kể cuộc đời này lại quá ngắn ngủi đi , để dành cho những điều mà ta cần biết, cần học hỏi ,và dành cho những người mà ta yêu thương … một cuộc đời , chưa chắc đã đủ ….
---
1.         Ngày kia thì phải, sau khi vật lộn với mớ kiến thức lịch sử cứ ùm beng trong đầu , sắp xếp lộn xộn , mà chưa kiếm ra được cái cần thiết để ghi thì đã phải nộp bài … lật đật gấp tập lại , thôi không suy ngĩ , rồi lại tự trôi vào trong sự thờ ơ thường thấy của đám B-er … nge mưa ….
_Mày mà có bồ sao?không thể . >.<
_Tại sao không =.=
_Vì…mày không thể có bồ ….T.T…. ít ra thì , ..bồ mày cũng phải là con gái chứ T.T
_=”= trết trưa …. @.@
            Trưa hôm đó mù mịt, trời mưa như hối hả , đến khi ngừng hẳn thì bầu trời vẫn còn âm u và đầy hơi nước , khác hẳn với câu sau cơn mưa trời lại sáng đấy thôi , mãi mà chẳng thấy nắng  . Ghé vào nhà cô Mai Ôn Hi , góc chung cư mà mình vẫn thường hay lui tới , cũng có cảm giác thích chung cư từ dạo hay ghé chơi … .. _Tiết trời bên Châu Âu nó cứ như vậy hoài , không thấy mặt trời đâu hết _…cô gái huyên thuyên cứ như một dân theo chủ nghĩa xê dịch chính hiệu . Chúng tôi mải miết với những ý nghĩ của một ngày mát trời và phóng tầm mắt vời vợi về Châu Âu , một ngày tươi sáng , Châu Âu đẹp theo một khái niệm lãng đãng và đầy ham muốn … Sài Gòn lúc này không rít lên những tiếng đá lạnh để làm dịu đi cơn khát mưa . Thay vào đó là một tấm áo sáng tinh tươm phủ trên vạn vật , tươi mới và nên thơ ( ờ thì chắc là do mưa hay làm đầu óc người ta bủn rủn thôi mà ) Bên bờ kè đã hoàn thiện lớp bao che , gió khắp nơi ùa về không còn mùi ẩm mốc khó chịu của con kênh đen ngòm , không gian thoáng rộng cũng khiến người ta bớt gay gắt với màu sắc của nước kênh   ….. Trôi theo suy ngĩ , cổng chung cư xuất hiện ,nhưng nằm khá khuất sau những quán hoa , shop café tầng trệt xinh xắn . Qua lớp cổng màu xanh da trời là một mảnh quảng trường khá rộng , đủ để người xem có một vị trí thuận lợi và nhìn bao quát gần như toàn khu chung cư ………. Nếu như thường lệ thì người ta chẳng ngại gì việc thả phanh , quay nửa vòng sân và phóng thẳng vào hầm để xe , giá như không có một sinh vật lạ nằm ngay giữa lối ra vào chính …. một chú chó nhỏ lông xù màu trắng , màu lông cáu bẩn , có lẽ đã không được chăm sóc từ lâu . Bên cạnh chú là một thứ dịch lỏng màu đỏ bầm lan ra từ phần đầu đến gần nửa người chú ..chú ta nằm bất động trên nền nhựa đường lạnh lẽo …. Chắc đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt , một sinh vật theo lý thường tình thì phải đi qua đi lại , thì nay lại nằm yên bất động … một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng và len vào khóe mắt . _Một chiếc taxi đã đâm vào nó rồi bỏ đi con ạ , nó là chó hoang đó _ biết thế nào…. Một con thú nhỏ , chẳng quen biết , nhưng nhìn thấy nó gặp nạn , người dửng dưng nhất cũng thấy động…
---
2.         Đến nay là đúng 2 ngày rưỡi , bao nhiêu nỗ lực để cứu sống bé Lá đã tan vào nắm đất khô kia rồi …. Gần 2 tuần quay ra quay vào , cũng chẳng mở nổi cánh cửa ra ban công , cứ tưởng rằng đám nhỏ sẽ mạnh mẽ lắm , mình đã quá chủ quan đi … hôm đó thấy đám mầm xanh của bạn H , mới giật mình chay vội ra ban công … đám càng cua cứ đua nhau mọc lên lấn hết phần đất của tên tam tài , nhưng hắn cao chót vót , phần diện tích eo hẹp bên dưới , đám càng cua muốn đùa giỡn thế nào thì tùy … Chỉ có một góc nhỏ để bé Lá nương nhờ bóng của anh tam tài cao lớn , nhỏ cũng chẳng dành đất của anh , nhỏ có không gian riêng trong cái “ kén “ vàng rộm của mình …   chị chóng chỉ quên …không cho Lá uống nước…(_ _!) chóng buồn thật đấy , mấy đứa mấy ngày trước còn xanh um lắm, súng sính váy áo và cao lớn quá chừng . Mấy ngày đầu chị không biết , đem mấy đứa treo lên hàng rào lưới B40 , để hưởng …nắng , gió , nằm trơ trọi …thấy mấy đứa chịu không được , ngĩ chắc bọn này cũng yếu đuối , nhìn tía lia thế thôi chứ cũng mỏng manh quá … chắc là muốn núp bóng tùng lớn … dưới gốc tên tam tài chảnh vẻ , có bờ tường che chắn , bé Lá xanh tươi va phát triển thấy rõ , nhưng chỉ vào ban ngày , lúc có mặt trời le lói qua từng tán nhỏ … còn khi đêm xuống , mấy đứa cũng đi ngủ sớm …  sao tự nhiên thấy giống chủ cũ của bọn bây thế hả , tên heo đó vẫn nhắc chị phải đi ngủ sớm……. mà bây giờ thì , mấy đứa bỏ chị chóng đi rồi… heo ơi đưa em thẻ nhớ , có bé lá ở trỏng heo ơi …..(_ _!)
---
3.         Cũng đã chia tay thật rồi… ngày hôm đó cũng chẳng ai biết, một mình tự có cảm nhận của lần gặp cuối cùng. Cũng không nôn nao và bịn rịn . Vậy là đã hơn 2 tháng , đúng ra thì phải là 3 tháng kể từ khi tụi mình lần đầu gặp gỡ … Lúc đó em đã mạnh miệng tuyên bố rằng , chỉ cần 2 tháng se khuất phục được người đó … Nhưng đến hôm nay thì em thấy thật là hối hận vì đã quá chủ quan =.= e xin rút lại lời hứa =.= 1 tháng bỏ lỡ cơ hội để chinh phục kẻ khó tính , từ thời hạn 3 tháng , còn 2 tháng … shimm à, beo à … bỏ cuộc rồi .. sẽ không còn gặp nhau nữa đâu …lí do không phải vì em chán nản mà bỏ cuộc , lí do là vì … em không còn kinh phí để chi trả cho những buổi hẹn của tụi mình được … cuộc gặp nào rồi cũng sẽ chia ly phải ko Beo , hãy cứ ở yên đó , đến khi nào có điều kiện , em sẽ quay lại …..
[ Nhân tiện , ê bà Nga bà còn nợ tui 1 xuất parafin nhá , phải ghi vào đây để nhớ , bả mà quên là chịu thiệt thòi , hôm nay trời mưa kìa , quên mất tiệt =.=]
4.         Cảm xúc để qua lâu quá mới viết lại , chắc nó bị tịt, chủ đề không vui này mà sao cứ cà giởn ….=.=
5.         …….. Sad angel một đêm mưa ……..Mỗi khi thấy yếu đuối và bất lực , lại nge và lại muốn chạy thật xa ra khỏi thành phố ngột ngạt này . Sao giờ thấy nó giống như một hành động trốn tránh , chạy trốn hiện thực, khá là đàn bà và ..nói chung là yếu đuối … nhưng thực lòng là sợ …sợ tương lai
6.         _Tên ông của m là gì ? để tao nói với Chúa của tao , 2 người trò chuyện
            _ Ông t theo đạo Phật mà
            _Thì có sao . Cũng đều là người cõi trên . Có khi là hàng xóm cũng nên
            _T chẳng bit có được không nữa , mà thôi không sao đâu ….
            Hiểu
            Tao thích khóc lắm , mà cũng hay khóc nữa , nhiều khi ngồi im tự nhiên khóc , ờ tất nhiên là không phải tự nhiên , cái gì thì cũng có lý do thôi , chỉ là quá nhạy cảm và yếu đuối nên không thể kiểm soát được hết cảm xúc của mình . T suy ngĩ nhiều , và tất cả những điều đó thường ở thể suy nghĩ và thể chữ viết dạng word …giống như thế này này … T ngưỡng mộ m nhất , nên t viết cho m . Đợt lên Ban Mê , m chẳng ngại gì dắt t đi hết cái thành phố ,mặc dù lúc đó t cũng đã đi gần hết 1 lượt ,nhưng theo con mắt của thằng anh họ tao và mày thì thật là khác biệt . Có 2 đứa bon chen nắng nôi , hình như m cũng biết t muốn đi xem gì , đi đâu , ăn gì , uống gì , cố đi cho bằng hết rồi lại còn đi ăn với nhà m nữa , mắc cười nhất nhỏ e gái hô hô ^^ lần đó , t đã nói cám ơn m chưa nhỉ …….. bình thường thì như chó mèo đấy , có ai ngờ , mày và thằng Po lại là 2 đứa duy nhất tặng quà sinh nhật cho tao , năm nhất thì phải , tự nhiên gói gém rồi thiệp nữa , mặc dù lời lẽ cay độc nhưng tao vẫn rất thích món quà . Ống để điện thoại bằng bông , có gắn con gấu bông , trông rất là kute , nói tao là đổi điện thoại đi để vừa với món quà, giờ tao đã đổi , nhưng quá khổ , và không vừa mày ạ ^^
            Vô duyên vô cớ đâu đi viết nhảm thế này …. Cái note này viết từ qua tới nay viết tiếp tự nhiên thấy nó hợp với một phát hiện mà t ngầm hiểu … bọn mình sắp hết năm 4 , và cũng chẳng bao lâu nữa là đường ai nấy đi , chia tay quãng thời gian sinh viên lắm chiêu nhiều trò này … hnay đi ăn , đi Ka , vui lắm ………
            Phần nữa chuyện của m cũng làm t chột dạ , 1 lí do t muốn đi nữa là vì người thân của tao …. Lần trước t đã dự cảm sai , lần này thì không biết thế nào …nhưng hầu như những dự cảm thất thường t bịa ra đều gắn với t lí do khác ..khó nói … nhưng cũng mong là không phải cho rồi …bla bla bla ………
            Cuộc đời ngắn ngủi này sẽ thế nào nếu không có những người thân xung quanh mình nhỉ . Nếu ta cứ mải đi tìm chân lý cho riêng mình , ở một chân trời xa xăm nào đó , ở một tầng ý nghĩ mà ta cho là đẳng cấp nào đó , thì một ngày , ta có thể sẽ bỏ quên những người thân xung quanh ta , bỏ quên những người mà ta yêu thương , xa hơn nữa là làm tổn thương họ . Họ sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với ta , họ sẽ không trả thù những gì mà ta đã gây ra cho họ , bởi vì họ yêu ta …nhưng , họ sẽ lẳng lặng bỏ ta mà đi mãi mãi …….. chỉ biết là , phải trân trọng thôi .
7.         Hôm này là ngày 26, một ngày vui của tháng , đối với mình thì là như vậy … sao nói toàn chuyện không vui thế này …….. vui mà ….bơi bơi bơi…..

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

Lâng

Tuần thi đẫm máo .
Ngày cũng như đêm
Đêm rồi cũng như ngày
Cảm giác "ở giữa" thật tuyệt
Ngay lưng chừng trời
Không phải thiên đàng
Cũng chẳng phải địa ngục
Mà là trần gian nhiều màu sắc
Nhưng lúc này đây
Chỉ có một vài màu nổi bật
Đó là màu của nắng
Cái nắng nóng ngày hè oi bức
Khiến người ta ngột ngạt khó thở
Đến một giới hạn nào đó
Sẽ thôi than vãn và tự làm mát bản thân
Đó là màu của mây
Cứ trôi lửng lờ
MẶc cho vạn vật bên dưới có hối hả
MẶc cho nắng có gắt gao , có nồng nàn
Mây trôi
Mây không còn khóc lóc
Mây không chạy theo một cách vô thức
Hay mây chỉ đang dừng lại vì hụt hẫng
RỒi khi cơn gió đến
Mây lại chạy theo
Chạy theo
Chạy theo 
Chạy theo  
Chạy theo 


Chạy theo mãi... một cơn gió.............
Mây ơi !!!!!!!!!!!

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Ngã tư

Ngã tư đèn đỏ
Nào tờ rơi
Phát phát phát
Cầm cầm cầm
Đọc đọc , nhét đại vào đâu đó trên xe , trên người
Đọc đọc , mắt nhìn trời , mắt nhìn đất , mắt ngó ngang, mắt ngó dọc
Lỡ tay đánh rơi tờ giấy ...
...
Đèn xanh
Rồ ga chạy
Một giây , hai giây , ba giây ...mười giây ,,
Bốn góc ngã tư
Trắng xóa cùng một màu .... 

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012


Theo quốc lộ 13 ra khỏi thành phố , qua ngã 3 Đồng Xoài rồi thẳng theo quốc lộ 14 dài vô tận .
Muốn đến Ban Mê thì kiểu gì cũng phải đi qua cây cầu 14 , nằm trên quốc lộ 14 , nối liền 2 tỉnh Đak Nông và Đak Lak ….
Nhà bà cả Lung ở trên phố thị , còn nhà bà tư Thắm thì ở rẫy . Muốn từ trên phố xuống rẫy , có ngĩa là phải đi qua cây cầu 14 …
Nơi đó không phải là quê mình , sau này lớn mới có dịp về đó gặp bà con , cảm giác vô cùng thân quen mỗi khi nge đến tên cây cầu 14 và con sông Serepok
….
Ở đó ấm lắm . Trên phố ấy . Chẳng phải vì những cơn mưa dai dẳng hàng tuần mà người ta xích lại gần nhau hơn sao . Tụi anh hem họ hàng xa cả đời chẳng biết mặt nhau , giờ ngồi nhâm nhi chén rượu nếp đùng đục ngọt lịm với vài con cá khô . Sau đó thì , thôi uống bia nhé tụi mày . Ngồ ngộ , ờ Đà Lạt lạnh thấu , ngta thích ăn kem . Ở đây gió núi cứ buốt vào tai , ngta uống beer ….  
9h tối , đường phố vắng như chùa Bà Đanh , tụi choai choai lóc choc cứ ngồi bên thềm nhà mà nói đủ thứ chuyện trên đời dưới đất chẳng đầu chẳng cuối , trên phố cũng chẳng khác Sài Gòn là mấy . Để hưởng cho trọn cái tiết trời miền cao vào buổi đêm này , năm đầu tiên đó con nhỏ Sì gòn chẳng chịu đi ngủ ....
Cầu 14, sông Serepok
Đó mới đúng là những gì nhỏ mong chờ. Một vùng đất hoang sơ , thật hoang sơ mới chịu … Nhưng kể ra thì cũng chẳng hoang sơ lắm , vì người ta làm rẫy và trồng trọt ở đó cơ mà . Nhưng đối với nhỏ thành phố , chỉ như vậy thôi cũng đủ làm nhỏ vui cả hè
Mấy bác bỏ hết công việc , chở cả đoàn nhóc tì lên thăm rẫy và thác bằng chiếc xe công nông . Cũng y như đi xe địa hình hồi ở Phan Thiết , nhưng mà ..gê hơn nhiều . ^^ thích
Tình cảm ở đó nồng hậu và ngọt ngào . Bọn nhỏ lúc đầu nhìn trộm , sau cứ quấn quýt , người lớn chẳng bao giờ thấy thôi cười . Nhà sàn gỗ kêu ọp ẹp , khe nứt hướng ánh sáng đẹp lạ kì
Ở đó nhỏ thấy bình yên . Ấm áp . và bình yên …
Đã biết bao nhiêu lần kiếm cớ trốn ba mẹ để chạy về đó ở . Có sợ cực ko thì hè về đây , bà cho mày đi hái bơ , hái café , hái tiêu , trồng khoai mì , mệt bỏ xừ đấy . thích lắm ạ ^^ Ở rẫy giọng bắc chân chất , ờ phố giọng pha nge đặc trưng Ban Mê ………..
……………..thương……………………
Nay nge tin về cây cầu 14 và con sông Serepok , thấy nhớ lại nơi ấm áp đó . Mọi khi đi xe đêm về SG , đặt ghế trễ quá ngồi ngay cuối xe , từ chính giữa trên hàng ghế cao đó , phía trước mắt là một màn đêm đen kịt , chỉ còn lại ánh đèn xe hắt về phía trước . Tự hỏi làm sao mà bác tài có thể lái được nhỉ , dốc lên xuống , quẹo tá lả , cây cối um tùm , ôi đáng sợ thật …nhưng mà ban đêm mát trời , phải nói là lạnh cóng , ngủ một giấc thôi rồi mai tới SG  ………ờ thì ngủ 1 giấc thôi …
Khó tả quá , biết nói sao nhỉ , thấy buồn , và sẽ cầu nguyện cho họ ……. _ _!

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

Bố bảo con trai trước khi lấy Vợ...

Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời . Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 Vợ Chồng con hiễu lẫn nhau, thông cảm
cho nhau, xóa đi hết mỏi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác
phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.

Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng – ngay cả trong khi nóng giận nhất.

Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

Bố bảo dù ở ngoài XH, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần, nhưng hãy làm việc đó – trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng : Người bồ hiện tại yêu con mười phần,người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần,nhưng khi bước vào
hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm. Vì vậy khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng,rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần
nữa cho con cái. Và như thế, mười phần tình yêu khi
bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, 3 phần con mất đi từ người vợ sẽ được
nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở,giống như bệnh tiền mãn kinh vậy. Thế nên con hãy là sợi dây kêt nối họ – hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời.Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai, và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn
ông chân chính.

Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con.Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới, nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

Bố bảo ” Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”.Nhưng
nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.

Bố bảo ” quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc
sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp
nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời – một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, hãy biết
trân trọng từng ngày.
==========================
Nge hay hay , mình cần phải tập kiềm chế tình cảm lại thôi 
Để nó chi phối quá nhiều là ko được
Rõ ràng là ko thích bị tình cảm chi phối , tuyệt đối ko thích 
Nhưng không thể khiến cho cái đầu thôi suy ngĩ được 
Đừng có làm tình yêu của mình khiến người khác phải ngẹt thở 
Mình nhìn lại thì mình còn thấy mắc mệt nữa là ..........

Học kỳ bấn


Đã bỏ quên quá nhiều thứ trong suốt chặng đường lười biếng
Ngủ quên trong sự biếng nhác và trái tim non
Hãy mau chóng tìm lại và chạy theo kịp thời đại .
Chẳng bao giờ là muộn, nếu thực sự muốn bắt đầu

Học được rất nhiều từ đồ án lần này
Cái chưa đạt được đó là cách trình bày và thể hiện
Có quá nhiều thứ cần phải học tập 
Sắp xếp thời gian thế nào đây nhỉ .....
Chuyện học rồi chuyện yêu
Chuyện tương lai và hiện tại 
bla bla bla

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

TẠI SAO CON GÁI BUỒN LẠI CẮT TÓC





Cố trang trí cho nó một cách gượng ép mặc dù biết rõ rồi nó cũng sẽ bị cắt bỏ đi!

Cố chăm sóc cho nó thật mượt mà,mặc dù biết rồi nó cũng sẽ bị cắt bỏ đi!

Cái giây phút bị cắt bỏ đi đó thật đáng sợ!

Mái tóc bị cắt ngắn cũng như bản thân bạn đã lìa khỏi cõi đời.

“Cậu có biết tại sao khi con gái thất tình hay gặp điều gì đó đáng buồn, họ lại muốn cắt tóc không?

Đó là bởi vì con gái là sinh vật yếu đuối nhất. Họ muốn đoạn tuyệt với quá khứ, hay đơn giản là thay đổi chính mình!
Họ muốn chính bản thân mình là hiện chứng rõ ràng nhất của sự thay đổi đó thế nên họ cắt đi mái tóc họ đã chăm chút rất lâu rồi!
Nhưng không ai để ý rằng mái tóc bị cắt ngắn ấy sẽ lại dài ra. Nó là bằng chứng cho việc:

Không ai có thể thay đổi hoàn toàn
Không ai có thể đoạn tuyệt hẳn với quá khứ
Quá khứ ở ngay đằng sau cậu
Mãi mãi không bao giờ rời xa”

❤❤❤
Điều này có đúng với bạn không?
---st---


Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2012

Mèo 14.05.12


Tại sai người ta cứ ví người nhóm máu B giống mèo nhỉ ? E đã biết mình buồn vì điều gì ……
Em sợ không vượt qua được chính mình ! Cuộc sống đối với em đã khá đơn giản và màu hồng , vì mọi thứ đến vời em thật dễ dàng và thuận lợi . Em mệt mỏi vì tình cảm , là bởi khi em chưa có được nó và cảm thấy sợ mất nó . Những thứ còn lại vốn dĩ đã không làm em mệt mỏi vì nó quá dễ dàng , nên không ảnh hưởng nhiều đến tình cảm của em dành cho nó .
Từ bé đến lớn , cha mẹ đã bảo bọc , hay nói đúng hơn là em chưa chịu thoát ra khỏi vỏ kén của mình để tự lập. Nói chính xác hơn nữa là bản tính vốn nhút nhát đã có trong em từ lúc mới sinh. Sau này lớn lên , có chăng chỉ là những hình thức bên ngoài ,những ngôn từ hoa mỹ và hành động đáng yêu, để em che đậy đi cái bên trong yếu ớt và kém cỏi của mình .
Gặp bất cứ khó khăn gì , đều có những cánh tay đưa ra và giúp đỡ em tận tình . Có phải là vì cái vỏ bọc kia không nhỉ ? Mọi thứ đều đạt được ở 1 mức độ trung bình . Em không cầu tiến , cũng quá khắt khe với bản thân , cũng không muốn cố gắng hết mình. Chỉ thích gì thì làm , cả thèm và chóng chán , không thấy được niềm vui và sự thích thú trong những việc cần làm , đang làm và sẽ làm …lười biếng và nhút nhát , tự ti, yếu đuối và kém cỏi . Làm được việc gì , chỉ cần xong , ko cần phải tuyệt hảo. Em đã nhận thấy điều này từ rất lâu rồi. Và cũng muốn thay đổi từ rất lâu rồi . Nhưng vẫn chưa biết đặt ra mục tiêu và thực hiện nó một cách bài bản . Em vẫn coi thường tương lai và giấc mơ của mình
Gặp anh, một người tự lập sớm. Từ nhỏ chỉ sống với mẹ . Thiếu đi tình thương của cha , nên anh đã phải làm một trụ cột , một người đàn ông trong gia đình từ rất sớm . Anh muốn bảo vệ những người thân của mình . Anh mọc gai khắp người và co mình vào thế giới của riêng anh. Một thế giới không có sự lười nhác , một thế giới không có vui chơi quá đà, một thế giới cần kiếm thật nhiếu tiền và đặt ra những chỉ tiêu. Một thế giới khác với em bây giờ . Tiền bạc đối với em nó chỉ là một công cụ để làm những việc mình thích , tiền đến rồi đi cũng thật nhẹ nhàng , em sống quá nhàn nhã và ung dung , người lúc nào cũng như ở trên mây , mơ mộng và chẳng thể đáp nổi xuống mặt đất gai góc .
Anh làm em thấy mình ra như vậy đấy . Nếu có một động lực , chắc em sẽ có một xu hướng tích cực hơn cho bản thân . Máy bay không thể bay mãi như vậy được, cánh én nhỏ cũng phải có ngày đáp xuống đâu đó để thay đổi mình . Nhưng phải tìm một vùng đất an toàn chứ. Tạm thời em sẽ lấy đó làm điểm đến của mình . Nơi đó có một người , mà em biết đó là một người tốt. Hãy chúc em thành công đi. ^^ Heo nọc